Bình thường mà nói bí thuật bộc phát tu vi không thể tăng quá nhiều, miễn cưỡng một chút thì thân thể còn chịu được. Nhưng quá thể như tên tu sĩ này thì có chút không ổn, một mạch từ Trúc Cơ trung kỳ nhảy tới đại viên mãn. Chân nguyên cả người tăng mạnh gấp mấy lần đã làm cho cơ thể của gã đạt tới mức cực hạn.
"Phu quân!" Nữ tử kia kinh hô một tiếng.
Nam tử ánh mắt lướt qua nữ tử trong ánh mắt càng lộ ra kiên định, mở miệng phun ra một đám hắn vụ bao phủ nơi đây.
Hắc vụ kia ngưng tụ trước người nam tử thành một bộ khô lâu, hai mắt khô lâu trống rỗng vô hồn trông rất tà dị. Tạm thời Bắc Tiểu Lục cũng không nhận ra đây là bí pháp gì.
Hắn để ý nam tử này sau khi triệu hồi ra khô lâu cũng chưa thấy hành động gì, dường như y còn có chút luống cuống chưa quen pháp thuật này.
Nhưng đối thủ của y thì chắc chắn không quan tâm tới điều này, thế công của đám quạ tam nhãn này chỉ hơi ngưng một chút nhưng dưới hiệu lệnh của Qụa vương rất nhanh tiếp tục tấn công. Có lẽ bọn nó cũng cảm nhận được sức mạnh của nam tử đối diện, từ trong miệng chúng nó nhả ra một loại ma hỏa màu đen.
Mỗi con nhả ra số lượng không nhiều nhưng khi hội tụ với nhau thì hóa thành một đại hỏa cầu to gấp mấy cái đầu lâu.
Nam tử thấy cảnh này lập tức cắn răng động thủ, chỉ thấy y vươn tay ra bấm một đạo pháp quyết sau đó một đạo ánh sáng từ tay của y bay vào khô lâu. Hai mắt khô lâu vốn đang trống rỗng vô hồn lập tức xuất hiện hỏa diễm cháy hừng hực.
Nam tử sau khi thi triển xong lập tức khống chế khô lâu, chỉ thấy hắc hỏa cầu của đám quạ tam nhãn đã đánh tới trước mặt nam tử. Khô lâu giống như được ban cho sinh mệnh không chút sợ hãi từ trong miệng phun ra một đám mê vụ màu trắng.
Trong chớp mắt hắc hỏa cầu va chạm vào đám mê vụ màu trắng kia, không biết đám mê vụ này thế nào nhanh chóng cắn nuốt hết đam hắc hỏa kia.
"Đi!"
Nam tử thừa thắng khống chế khô lâu tấn công, chỉ thấy đám mê vụ màu trắng cấp tốc hóa thành một cơn lốc xoáy bao phủ nuốt lấy con Qụa vương kia. Đương nhiên với tư cách là một tên thủ lĩnh Qụa vương tất nhiên không có chịu chết, nó không ngừng nhả ra ma hỏa giãy dụa.
Chỉ thấy nam tử một tay bắt quyết khống chế đám mê vụ xoắn nát cái miệng của Qụa vương.
Nhưng ở đây hiển nhiên không chỉ có một con quạ, đám hắc quạ thấy Qụa vương bị tập kích lập tức lao tới tấn công hai người. Nữ tử trên mặt vốn đang tái nhợt vội vàng tế ra phi kiếm, phi kiếm dưới sự khống chế của nàng hóa ra vô số huyễn ảnh kiếm quang, lao tới ngăn cản thế tiến công của đám quạ tam nhãn.
Nhưng hiển nhiên thực lực của nàng không đủ chống đỡ, chỉ có thể kéo dài một chút thời gian mà thôi. Bên kia nam tử cũng đang vận chuyển chân nguyên tới cực hạn.
Nếu như một tên Trúc Cơ đại viên mãn thật sự thì đám quạ tam nhãn này chẳng làm nên trò trống gì, nhưng tu vi nam tử này chỉ mượn nhờ bí pháp, hiệu quả đương nhiên không giống. Bình thường uy lực một chiêu mà nam tử vừa đánh ra dù hai con Qụa vương cũng phải bỏ mạng, nhưng tình hình hiện tại có chút không ổn, con Qụa vương bị mê vụ bao phủ đang có xu thế thoát ra.
Ngay khi nó thoát ra được thì chính là tử kỳ của hai người này.
Sắc mặt nam tử vừa tái nhợt vừa khó coi, trong ánh mắt hiện lên một chút không cam tâm, pháp thuật của hắn còn đang thi triển dang dở từ đâu hai con tam nhãn quạ 'vù vù' một cái xuất hiện trước mặt hắn.
Thời khắc sinh tử!
Ngay khi móng vuốt của đám quạ tam nhãn này đột phá chân nguyên hộ thể, móng vuốt sắp sắp cắt yết hầu của nam tử. Thời gian giống như một thước phim quay chậm.
"Xoẹt!"
Một tiếng xé gió truyền tới. Nam tử vốn một chân đang bước vào quỷ môn quan lập tức giật mình, khi hắn lấy lại tinh thần đã thấy hai con quạ tam nhãn đã hóa thành sương máu, trên mặt đất còn vương một chút lông vũ.
"Chuyện này..."
Phát hiện có người xuất thủ tương trợ, nam tử không kìm nổi vui mừng nhưng cũng rất nhanh lùi về phía sau, hai tay làm một vài thủ thế. Khô lâu lập tức trở về đứng chắn trước mặt nam tử. Sau đó, nam tử mới phóng ra thần thức tìm kiếm tung tích người xuất thủ trợ giúp.
Chỉ thấy trên một cành cây đứng một nam tử, tướng mạo nam tử không có gì đặc biệt, nếu muốn nói tới đặc biệt thì chính là màu da đen của hắn quá đậm.
Nam tử hai mắt mở to bởi vì hắn cảm nhận được người này đã đạt tới Kim Đan Kỳ!
Cảm giác được uy áp từ Bắc Tiểu Lục tỏa ra. phu thê hai người đưa mắt nhìn nhau cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù không biết người này tốt hay xấu nhưng từ hành động vừa rồi của hắn, tính mạng hai người họ có lẽ bảo toàn được rồi.
Vẻ mặt Bắc Tiểu Lục bình thản, cũng không có thời gian dây dưa cùng mấy con yêu thú vớ vẩn.
Tay áo khẽ phất, hắc hỏa từ trong mắt trái của hắn bao phủ đám quạ tam nhãn, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng nhỏ dần rồi nơi đây trở lại yên tĩnh.
Bắc Tiểu Lục phất tay một cái, sương mù tức thì tản đi. Bầy Quạ yêu vừa rồi còn hùng hổ ngập trời mà lúc này đã biến thành đống xương trắng, ngay cả hồn phách cũng bị tiêu hóa không còn dấu vết.
Hỏa diễm thật là đáng sợ!
Phu thê hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy bất an, đối phương vừa cứu mạng bọn họ nhưng không biết là thực có lòng tốt không?
Bắc Tiểu Lục diệt đám yêu thú xong, quay lại đã thấy trên trán nam tử vã ra mồ hôi, ôm bụng gào lên một tiếng thảm thiết rồi ngã quỵ xuống.
"Phu quân!"
Nữ tu kia đang khom người cúi đầu với Bắc Tiểu Lục, thấy nam tử phát sinh chuyện lập tức mặc kệ ngồi xuống ôm y vào trong lòng, trên mặt vô cùng lo lắng.
"Ninh Lang, chàng không sao chứ? Đừng làm thiếp sợ, huhu."
"Băng Cô, ta không sao? Khụ... khụ..."
Nữ tử được gọi là Băng Cô vẻ mặt lo lắng sắp phát khóc.
Bắc Tiểu Lục lắc đầu, đem thần thức quét qua thì sắc mặt có chút ngạc nhiên.
"Không cần kinh hoảng, đem hắn đặt trên mặt đất."
"Vâng!"
Nữ tử còn đang ngẩn ngơ, nghe Bắc Tiểu Lục phân phó tự nhiên nhanh chóng làm theo.
Nam tử kia đã rơi vào hôn mê nhưng khuôn mặt liên tục co giật vặn vẹo, thân thể cũng không ngừng giật giật rõ ràng đang hết sức thống khổ.
"Tiền bối, phu quân của ta..." Nữ tu ngẩng đầu vẻ mặt kinh hoảng vô lực ra sức khẩn cầu.
"Hắn rốt cuộc tu luyện công pháp quỷ dị gì vậy?"
Vẻ mặt Bắc Tiểu Lục đăm chiêu, tình huống của người này lần đầu hắn gặp phải. Tu chân giả Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ lại có thể phá vỡ quy tắc, thoáng chốc tu vị tăng mạnh như vậy hậu quả phản phệ cũng không nhỏ. Không chỉ nguyên khí đại thương mà cảnh giới sợ rằng cũng rớt xuống rất sâu.
Hiện tại tu vị của hắn đã rớt xuống Luyện Khí kỳ, mà phản phệ mới chỉ bắt đầu. Nếu không nhanh chóng tiến hành cứu chữa e rằng còn khó sống sót.
"Tiền bối, xin người đại phát từ bi, chỉ cần có thể cứu tính mạng chàng, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân." Nữ tử quỳ xuống liên tục dập đầu.
Bắc Tiểu Lục nghe xong vẻ mặt có chút kinh ngạc. Tu chân giới bạc tình bạc nghĩa, dù là song tu đạo lữ ngày thường chàng chàng thiếp thiếp, một khi đại nạn lâm đầu cũng đường ai nấy đi.
Hắn nhìn nàng ánh mắt khẽ nói: "Ngươi cũng thấy đó. Phu quân của ngươi đang lâm vào trạng thái rất nguy hiểm. Tu vi của hắn đã rớt xuống Luyện Khí Kỳ, tu vi của ngươi hiện tại còn mạnh hơn y. Dù ta có cứu sống hắn thì cũng chỉ là một phế nhân, ngươi thấy bản thân đáng phải như vậy hay sao?"
Không đợi nàng nói gì hắn nói tiếp: "Tu chân giới cường giả vi tôn, chỉ có đi theo kẻ mạnh mới có thể thoải mái sinh tồn. Nếu như hôm nay phu quân của ngươi tu vi thông thiên, thì hai người các ngươi đâu có phải trải qua khoảnh khắc sinh tử cận kề như vậy. Nói cho cùng vẫn do hắn yếu đuối. Ngươi muốn mạnh mẽ hơn sao? Muốn thoát ly hắn sao? Muốn đi nhìn ngắm thiên địa rộng lớn này sao?"
Nói xong hắn vươn đôi tay của mình ra.
Nữ tử không trả lời mà ôm nam tử vào trong ngực, sau đó cúi người thi lễ với Bắc Tiểu Lục, kiên định nói ra:
"Vãn bối chỉ là một nử tử bình thường không dám trèo cao, mây tầng nào thì gió tầng đó. Cái mạng này là do Ninh Lang cứu, không có chàng thì không có ta. Cảm ơn tiền bối đã cứu hai người chúng ta, vãn bối suốt đời suốt kiếp không quên."
Nữ tử nói xong câu này không có ý định ở lại, hai tay bế nam tử vào ngực tế ra phi kiếm chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Bắc Tiểu Lục một tay sờ sờ mũi, cảm giác như mình vừa ăn tró.
Đôi phu thê này có chút ý tứ.
Mắt thấy nữ tử sắp rời đi, Bắc Tiểu Lục lập tức lên tiếng: "Khoan đã!"
Nữ tử hai vai run run cố gắng trấn tĩnh quay lại nghi hoặc nhìn Bắc Tiểu Lục. Nhìn thấy biểu cảm trên mặt nữ tử hắn khẽ ho một tiếng:
"Vừa này chỉ là ta giỡn chơi thôi! Được rồi, còn đứng ở đó làm gì mau để hắn xuống đất, đợi thêm chút nữa hắn cũng vô phương cứu chữa."
"Dạ dạ..."
Nữ tử hai mắt tỏa sáng lập tức đặt nam tử xuống mặt đất, Bắc Tiểu Lục quan sát kỹ một lần nữa. Sau đó, hắn vươn tay vỗ lên nhẫn trữ vật, trong lòng bàn tay đã hiện ra một bình đan dược.
Mở nắp bình ra, một mùi cay nồng phả vào mặt. Bắc Tiểu Lục đổ ra hai viên đan dược đỏ thẫm. Nữ tử kia lo lắng đứng một bên nhưng ánh mắt tràn đầy hy vọng chờ mong.
"Cho phu quân của ngươi nuốt vào, sau đó vận chuyển chân nguyên rót vào mười hai nhâm mạch yếu huyệt của hắn."
"Dạ."
Nữ tử lập tức dìu nam tử dậy. Cong tay phải búng hai viên đan dược đến khóe miệng nam nhân. Tay trái bấm quyết, ánh sáng xanh lóe lên. Miệng nam tử đang hôn mê lại tự động mở ra để đan dược thuận thế trượt vào cổ họng hắn.
Nữ tử không dám nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi xuống hai tay không ngừng bắt quyết. Theo phương pháp phân phó của Bắc Tiểu Lục 9tXZU đem chân nguyên rót vào mười hai yếu huyệt của nam tử.
Khoảng chừng mười năm phút sau, sắc mặt nam tử dần hồng hào trở lại, thân thể hơi run rẩy hai mắt chậm chạm mở ra.
Hơi thở của nam tử còn rất yếu nhưng ít nhất tính mạng đã không còn đáng ngại.