Bắc Tiểu Lục lập tức tế ra Lam Vân Trùy độn quang rời khỏi nơi đây.
Không tới bao lâu Bắc Tiểu Lục phát hiện một điều bất ngờ, hắn gặp phải không gian di động.
Không đợi hắn làm gì khác cảnh vật trước mắt đã mơ hồ, khi hắn lấy lại tinh thần đã bị di động tới một chỗ hoàn toàn xa lạ.
“Không gian này đừng nói xảy ra hỗn loạn đấy nhé?”
Bắc Tiểu Lục nghi ngờ nhìn cảnh vật trước mắt, hồi tưởng tới tên nam tử trung niên lúc trước xuất hiện không gian cũng như vậy. Hắn vốn tưởng tên đó dùng phù lục thuấn di, hiện tại xem ra là do không gian nơi này giở trò.
Phát hiện điều này cũng không có làm cho Bắc Tiểu Lục quá bối rối, vận đen quá thì bị di động tới một chỗ nguy hiểm. Lắc đầu một cái, Bắc Tiểu Lục quan sát hoàn cảnh nơi này.
Lập tức phát hiện phía trước không xa lại có không gian ba động, nhanh chóng một tu sĩ khác hiện ra. Đây là một người mặc áo bào xám, tướng mạo dáng người này đều không có một chút thu hút nào, thuộc về dạng lẫn vào đám người cũng không nhận ra loại kia.
Người phía trước dường như cũng nhận ra được sự hiện diện của Bắc Tiểu Lục lập tức cảnh giác, chậm rãi lui phía sau.
Phản ứng này hết sức bình thường, Bắc Tiểu Lục quan sát một chút cho ra kết luận, người này cũng giống hắn đều không muốn gây chuyện.
Hắn cũng lui lại phía sau, tỏ ý không muốn xảy ra tranh chấp.
Hai người từ từ lui lại phía sau, mọi người đều chọn một hướng rời đi, nước sông không phạm nước giếng.
Tu chân giả chỉ cần không phải loại người nham hiểm người đầy mưu mô, chỉ cần tận lực bảo đảm khoảng cách với nhau.
Cứ như vậy qua mấy hơi thở, hai người từ từ lui phía sau đến một khoảng cách an toàn, hai mặt nhìn nhau gật một cái chuẩn bị rời đi nhưng đúng lúc đó, dị biến xảy ra.
Ầm ầm ầm.
Một âm thanh vang dội như sấm nổ truyền vào trong tai hai người, phía xa xa chân trời ẩn chứa linh quang lấp lóe cùng với những âm thanh nổ vang liên miên. Mặc dù âm thanh không quá rõ ràng nhưng vẫn không ngừng rung động truyền vào trong tai hai người.
Nơi này có tu sĩ đấu pháp.
Bắc Tiểu Lục cùng nam tử áo xàm này đều nhận ra điều này nhưng phản ứng của hai người có chút khác khác biệt.
Nam tử áo xám hơi do dự một chút rồi cũng ngự kiếm độn quang tiến đến hiện trường bên kia, nhưng gã vẫn rất thận trọng.
Mà Bắc Tiểu Lục tại chỗ chần chừ vỗ trán một cái, vừa nãy không có âm thanh đánh nhau. Hiện tại, hắn vốn định đi lại truyền tới âm thanh đánh nhau, chuyện này rốt cuộc là trùng hợp hay... cũng có thể hắn quá đa nghi.
Có nên qua đó ngó thử không?
Nơi nào có xung đột vậy chắc chắn có bảo vật, mặc dù cũng có thể do cướp đoạt mà gây lên nhưng trong bí cảnh khả năng rất ít. Bởi vậy hơn phân nửa các cuộc xung đột chủ yếu đều đến từ bảo vật có giá trị, cơ hội như vậy sao có thể thiếu hắn được.
Bắc Tiểu Lục cuối cùng vẫn quyết định đi đến nơi xảy ra đánh nhau, trước đó hắn thu liễm khí tức, tận lực ẩn tảng đi sự hiện diện của bản thân.
...
Bên này, tên nam tu áo xám đi trước một bước, sau khi cẩn thận tiến tới trên mặt cuối cùng hiện lên một chút khẩn trường nhưng cũng rất hưng phấn. Đây là một gã tu chân giả có kinh nghiệm, hắn vụng trộm tiếp cận, cho đám người phía trước tranh đoạt, còn bản thân thì trở thành ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Bởi vì lộ trình có chút xa, nam tử lại cẩn thận cho nên tốn một chút thời gian mới tới nơi. Đập vào trong thần thức hắn là hai tên tu chân giả đánh đánh nhau quên trời quên đất.
Hai người này dường như rất quyết tâm, không chỉ pháp khí bay đầy trời một tay còn lại cũng không nhàn rỗi, thi triển đủ loại pháp thuật, nào là hỏa cầu, thủy tiễn, phong thuật,... không ngừng va chạm kịch liệt với nhau.
Đặc biệt một người trong đó vừa xuất thủ vừa phẫn nộ quát:
"Đoạn tài lộ người khác chẳng khác thù giết phụ mẫu, Ngưng Chân quả rõ ràng ta phát hiện trước."
"Hừ, nông cạn. Thiên tài địa bảo chỉ có người tài giỏi mới cố thể chiếm giữ, nếu ngươi vẫn ngây thơ như vậy, tốt nhất về quê trồng rau nuôi cá, chăn vịt đi."
Nam tử mặc y phục xanh nhạt tướng mạo tuấn lãng cười trêu tức nói.
Cũng khó trách hắn đắc ý như vậy, nhìn qua thì cảm thấy hai người đang đánh nhau không ai yếu thế nhưng thật ra không phải. Tên tu sĩ áo xanh nhạt ẩn ẩn đã chiếm thượng phong, cần một chút thời gian là có thể phân định thắng bại.
Mà gã nam tử áo xám đang bí mật quan sát thì càng cao hứng, bởi vì hắn phát hiện hai người này chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ. Nhìn khí thế thì có vẻ đao to búa lớn nhưng đối với một gã Kim Đan tầng 6 viên mãn như hắn thì không đáng nhắc tới.
"Phải nhanh chóng giải quyết đám này."
Hắn không dám chần chừ nữa, bởi vì phía sau hắn còn có một tên tu sĩ khác. Hắn cũng không dám đánh cược đối phương sẽ từ bỏ, phải nhân lúc tên đó vẫn còn cẩn thận chưa tới nơi đây, diệt sát hai tên tú sĩ này cướp Ngưng chân quả rồi rời khỏi nơi đây.
Nghĩ như vậy, hắn tế ra pháp bảo chuẩn bị nhảy vào đại chiến.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bất ngờ dị biến xảy ra. Hai tên tu sĩ vốn đang giao đấu kịch liệt bỗng không hẹn mà quay đầu hướng phía nam tử áo xám đang nấp công kích.
"Không tốt, bị gài bẫy rồi."
Hai người này căn bản chính là một nhóm, chỉ cần nhìn độ hợp tác ăn ý như vậy, chắc chắn đây không phải lần đầu tiên.
Nam tử áo xám sắc mặt đại biến nhưng mà bây giờ rút lui đã muộn rồi.
Nhìn thấy sắc mặt nam tử áo xam biến đổi, hai người kia cười lạnh, không tiếp tục ẩn giấu tu vi nữa, chân nguyên tỏa ra.
Hai kẻ này đều là Kim Đan trung kỳ, một tên tầng năm một tên tầng sáu.
Cảm nhận được khí tức hai người này phát ra nam tử áo xám sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng mà chưa dừng lại ở đó, hai người không hẹn mà từ túi trữ vật ném ra một cái cái túi, bắt quyết thi triển.
Lập tức một đạo cuồng phong nổi lên, từ bên trong túi bay ra một đám côn trùng giống như ong, mỗi con đều to bằng bàn tay người, mỗi lúc càng đông hơn.
Khống Trùng!
Không nghĩ tới hai tên này lại tinh thông khống trùng, có thêm trùng thú phụ trợ đám người này đã cân nhắc kỹ càng rồi mới bày ra cạm bẫy.
Ngay lập tức trong đầu nam tử áo xám suy nghĩ cách rút lui, dù sao kẻ địch mạnh ta yếu, lưu tại nơi này cũng không phải lựa chọn khôn ngoan.
Dường như nhận ra suy nghĩ của hắn, tên tu sĩ áo xanh nhạt cười lạnh nói:
"Muốn rời đi, vậy phải hỏi đám trùng thú của ta không đã."
Một đám ong như con thiêu thân bay tới xung quanh phạm vi của nam tử áo xám, dần dần hình thành lên một tấm lưới dày đặc. Mà hai tên tu sĩ kia không những khống chế trùng thú còn tế xuất ra pháp khí của mình, vẻ mặt hưng phấn lao tới.
Nam tử áo xám cực khổ chống đỡ đòn tấn công từ ba phía, nhưng không bao lâu liền thành một cỗ thi thể rơi xuống mặt đất, bị một đám ong bu vào rất nhanh chỉ còn lại một đống xương cốt màu trắng.
Trong một không gian, Bắc Tiểu Lục đang ẩn thân trong một pháp trận ẩn thân, mọi tình huống bên ngoài đều bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
"May mà mình có chuẩn bị."
Bắc Tiểu Lục líu lưỡi nói thầm.
Đám tu chân giả khống trùng thật khó chơi.
Vùng không gian này rốt cuộc là ở đâu trong bí cảnh, vừa mới đi ra được không gian luân hồi liền gặp phải toàn bọn cẩn thận. Nhìn hai tên này đang kiểm kê tài sản cướp đoạt, hắn có có thể nghe thoáng được một chút tình huống.
"Sư huynh, phương pháp này quả thật có tác dụng, tên này đã là tên tu sĩ thứ ba bị chúng ta làm thịt rồi."
Tên tu sĩ áo xanh nhạt trên mặt lộ ra thần sắc vui vẻ nói chuyện.
"Đương nhiên, ngươi đừng nhìn chúng ta bày bẫy đơn giản, nhưng càng đơn giản thì càng có tác dụng, phức tạp quá càng chỉ làm mấy tên này nghi ngờ."
"Được rồi, chúng ta đi nơi khác. Nơi đây đã hết Ngưng Chân quả rồi, nhanh chóng đi nơi khác tìm kiếm Ngưng Chân quả, chậm chân thì sẽ bị mấy tên khác hớt tay trên mất."
"Sư huynh, vậy chúng ta sẽ đi lên tầng hai sao?"
"Đợi bẫy thêm một vài tên nữa rồi tính tiếp."
...
"Ngưng Chân quả? Tầng 2?"
Nghe được hai người này rời đi, Bắc Tiểu Lục ánh mắt hơi đăm chiêu.
Một hồi hắn thu dọn trận pháp lặng lẽ ky khai.
Đi được một thời gian Bắc Tiểu Lục phát hiện bản thân tìm thấy một cái Truyền Tống Trận.
"Truyền Tống Trận à, liệu đây có phải Truyền Tống Trận đi lên tầng 2 mà hai p2e2u người kia từng nhắc lên."
Xác định bốn phía không có người, Bắc Tiểu Lục cẩn trọng tiến lại gần.
Vứa mấy viên linh thạch vào lỗ, chớp mắt một cái thân hình hắn bị ánh sáng trận pháp bao phủ, rồi biến mất.
"Nơi đây..."
Vừa tới không gian nơi đây, Bắc Tiểu Lục lập tức bày ra tư thế phòng thủ, trên tay vẫn đang cầm thanh Hắc Sát Thương, chỉ cần có dị biến hắn liền lập tức xuất thủ.
Nhưng cảnh vật trước mắt làm cho Bắc Tiểu Lục tỏa sáng.
Không có trong tưởng tượng đánh lén, bởi vì bọn họ còn đang bận truy đuổi nhau. Chỉ thấy trên hư không các loại pháp bảo phi hành, phi kiếm uốn lượn khắp bốn phía, đủ loại màu sắc linh quang. Bên cạnh đó trên hư không còn truyền tới những âm thanh bạo nổ rung trời, tràng cảnh có thể nói vô cùng hỗn loạn.
Bắc Tiểu Lục vội vàng đảo thần thức qua, nơi đây đã có hơn chục tu sĩ, nếu như càng đi xa có thể càng nhiều hơn nữa.
Mặc dù tình hình nơi đây vô cùn hỗn loạn nhưng đa cũng có thể nhìn qua một vài sự khác biệt. Đa số các cuộc xung đột chia làm hai nhóm rõ ràng Bắc Vọng Châu cùng Đông Huyền Châu.
Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần