Bắc Tiểu Lục không biết đã trải qua bao nhiêu tảng đá rêu xanh, hắn khẳng định một điều, nơi đây quả thật dùng để rèn luyện thần thức. Mới chỉ có vài ngày nhưng hắn đã thấy tiến bộ rõ rệt, nếu như vượt qua tất cả chướng ngại nơi đây, thần thức của hắn có thể sẽ tăng không chỉ gấp đôi.
Thần thức của hắn sau khi ăn Hồn Chân Quả thì đã mạnh hơn bình thường, nếu như tăng gấp đôi vậy sẽ mạnh như thế nào, có khí nào sánh ngang được với mấy tên Luyện Đan Sư hay không?
Bắc Tiểu Lục đối với nơi đây càng thêm mong chờ, thần thức cường đại, sẽ giúp thực lực hắn càng mạnh, mà hiện tại hắn cần nhất chính là thực lực.
Khi hắn một lần nữa rơi vào bên trên một tảng đá thì một đạo sát ý truyền đến, đối với loại sát ý này hắn đã thành thói quen, hắn trong nhiều ngày qua không biết đã trải qua bao nhiêu lần như vậy, cũng có không ít lần bị quét trúng tạo thành một ít thương thế.
Đạo sát ý này có chút khác thường, đạo sát ý này không bởi vì hắn tránh né mà qua đi, mà trực tiếp khóa chặt hắn. Bắc Tiểu Lục rõ ràng tránh né đi qua đạo sát ý này, thế nhưng sát ý này lại tùy ý mang theo một cái đường cong lớn, từ bên hông Bắc Tiểu Lục xẹt qua, để lại một đạo vết thương không nhỏ.
Lúc này, trạng thái của Bắc Tiểu Lục luôn trong trong trạng thái chân nguyên chuyển động, dù mỗi lúc càng gian nan hơn, vết thương cũng càng nhiều nhưng hắn giống như không quan tâm. Bắc Tiểu Lục dường như nghĩ tới điều gì, cả người đứng bất động mặc kệ sát ý bao phủ.
“Ta đã hiểu!”. Phải mất tới một giờ đồng hồ Bắc Tiểu Lục mới mở mắt ra, giống như hắn vừa trải qua điều gì, lĩnh ngộ được chân lý nào đó.
Bắc Tiểu Lục cảm thấy lần này kiếm bộn, hắn không ngờ mình lại gặp được cơ duyên kinh khủng như vậy, ngươi nói công kích gì khó phòng thủ nhất, dẽ gây bất ngờ nhất? Đó chính là công kích bằng thần thức. Đúng vậy, không sai chính là công kích bằng thần thức.
Hắn có thể khống chế sát ý này thông qua thần thức, điều kiện quan trọng nhất để làm được việc này đó chính là thần thức phải đủ cường đại, cũng đủ linh hoạt. Như vậy có thể có cơ hội nắm bắt được cách thức tu luyện công kích thần thức.
Nếu như hắn có thể học được công kích thần thức, vậy khi ra ngoài hắn có nhiều con bài ẩn giấu hơn. Dù đối mặt với đối thủ cường đại thì hắn cũng có thể liều mạng. Hắn bắt buộc phải thành công!
Bắc Tiểu Lục đã có chút lĩnh ngộ về sát ý thần thức, cho nên càng đi vào sâu bên trong hắn càng mạnh, sát ý đối với hắn càng lúc càng mất đi hiệu quả. Cư như thế tốc độ di chuyển của hắn trong đây càng nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn Bắc Tiểu Lục đã đi tới một nơi khác. Nơi đây không còn có những viên đá xanh rêu kia nữa, cũng không còn sát ý bao trùm điều này làm cho hắn có chút thất vọng.
Hiện tại nơi bên ngoài đã mất đi tác dụng với hắn nhưng thu hoạch của hắn thì lại không thể coi thường. Mặc dù hắn lĩnh ngộ được công kích thần thức - thần thức sát ý nhưng cũng chỉ giống như một ngôi nhà nhưng hắn chỉ mới vẽ ra được khung nhà sơ khai.
Thở dài một tiếng, Bắc Tiểu Lục mới chú tâm quan sát nơi này. Sau một hồi đi dạo, Bắc Tiểu Lục kết luận dường như hắn đánh bậy bạ đi vào một cái Thượng Cổ động phủ di tích.
Tại vì trước mắt hắn là một căn phòng không biết được xây dựng từ vật liệu gì, hai bên căn phòng là hai mảnh vườn linh thảo.
“Kia là thất cấp linh thảo?”. Bắc Tiểu Lục có chút không tin xoa xoa đôi mắt của mình.
Nhưng khi hắn tới nơi vừa mới chạm vào thì phát hiện cây linh thảo này hóa thành tro bụi, không những thế tất cả cây linh thảo khác cũng vậy. Bắc Tiểu Lục vừa mới hớn hở liền tắt ngấm.
Đến lúc này hắn cũng hiểu, trong đây không có linh khí thì sao linh thảo sống được, không có linh khí hấp thu thì ngày càng mục nát. Cuối cùng Bắc Tiểu Lục đưa ánh mắt tới căn phòng bí ẩn kia, hiện tại nơi đây chỉ còn nơi đó là chưa khám phá.
“Mong lần này lượm được thứ tốt”. Bắc Tiểu Lục âm thầm chờ mong.
Bắc Tiểu Lục từng bước đi tới tiến vào bên trong căn phòng gỗ, đi vào trong thì hắn phát hiện bên trong rất trống trải. Quan sát một thoáng qua hắn rốt cuộc xác định ngoại trừ hai chiếc nhẫn được để trên bàn ra, không còn thứ gì khác nữa.
Bắc Tiểu Lục cũng không dám tự tiện tiến lên cầm lấy, càng quan sát hắn càng cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên. Hơn nữa trong đó có một chiếc nhẫn làm cho hắn cảm giác có chút quái dị, một cảm giác khó diễn tả.
Phải đợi một lúc Bắc Tiểu Lục mới dám đưa tay bắt lấy một chiếc nhẫn trong đó, ngay lập tức một đạo hơi thở mờ mịt như có như không trực tiếp xông vào trong thức hải của hắn. Chỉ một chút hơi thở để hắn nắm bắt được, Bắc Tiểu Lục lập tức suy đoán ra đây là chuyện gì.
“Mẹ nó, còn có kẻ dám đánh chủ ý đoạt xá ta”.
Lập tức hai con mắt của Bắc Tiểu Lục lóe lên, trong con ngươi hóa thành hai đạo đồ án, một bên mắt có hình hắc hỏa, một bên có hắc lôi. Bên trong thức hải của hắn lập tức tràn ra hai cỗ khí tức hủy diệt.
“A… ngươi là ai? Tại sao lại sở hữu hai thứ đại sát khí như này, hắc hỏa kỳ dị cùng với hắc lôi vạn tượng… Không thể tin được”.
Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên đột ngột, ở giữa căn phòng xuất hiện một cái bóng người mơ hồ dữ tợn.
“Hừ…” Bắc Tiểu Lục khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Nguyên Thần trước mắt, không nói một lời.
Nguyên Thần tàn hồn này không nghĩ tới lại muốn chui vào thức hải của hắn, thừa cơ những lúc hắn yếu đuối đoạt xá, nhưng không nghĩ tới ngay lập tức hắn phát hiện ra. Hơn nữa trong thức hải của hắn tồn tại hai đại sát khí, cho nên hắn không chút sợ hãi.
Nguyên Thần của kẻ này đã bị hắc lôi và hắc hỏa cắn nuốt tới chín TPw8S thành, hắn tùy ý liền có thể diệt sát kẻ này, cho nên hắn không vội vàng, chỉ lạnh giọng hỏi:
“Ngươi là ai?”
"Ngươi tính thứ gì, lão tử đoạt thân thể của ngươi là coi trọng ngươi. Ngoan ngoãn để cho lão tử đoạt." Nguyên Thần này mặc dù ăn phải thiệt thòi lớn, nhưng nói chuyện vẫn cứ kiêu ngạo.
Bắc Tiểu Lục chỉ vào chiếc nhẫn còn lại trên bàn lạnh giọng hỏi, "Chủ nhân giới chỉ kia là ai?"
Hắn cảm ứng được khí tức của chiếc nhẫn và Nguyên Thần này không có sự tương đồng.
"Ha ha, muốn ta nói ra sao thằng ngu..." Nguyên Thần còn đang kiêu ngạo kêu to thời điểm, Bắc Tiểu Lục đã không chút do dự một đoàn hỏa diễm đi qua.
Nguyên Thần phát sinh một tiếng tiếng kêu thê thảm, vẫn như cũ ở trong hỏa diễm mắng to Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục bỗng nhiên cảm giác được không đúng, hắn đột nhiên triệt tắt đi hỏa diễm.
Bắc Tiểu Lục triệt đi hỏa diễm, Nguyên Thần này theo bản năng hỏi, "Thế nào không đốt nữa?"
Nghe được câu này, Bắc Tiểu Lục rùng mình, Nguyên Thần này vừa rồi dưới hỏa diễm của hắn chẳng những không có yếu bớt, trái lại càng mạnh. Bản thân Kim Đan chân hỏa đối với Nguyên Thần này mà nói chẳng những không phải sát khí, ngược lại còn là chất bổ, nếu mà không phải hắn phát hiện sớm, đối phương được hắn tẩm bổ, nói không chừng sẽ nháy mắt giết ngược lại hắn. Hắn có thể diệt đối phương khi trong thức hải của hắn, nhưng còn Nguyên Thần tự do thì lại là một câu chuyện khác.
Nghe được đối phương nói câu này, Bắc Tiểu Lục dám chắc chín phần mười là như vậy. Dù hắn có nhiều nghi vấn cũng không dám tiếp tục hỏi, tay ném ra một vài trận kỳ trong nháy mắt tạo thành một cái khốn trận, hắn nhất định phải giết chết Nguyên Thần này.
Mắt trái của Bắc Tiểu Lục lóe lên hỏa mang, một đoàn hắc hỏa trực tiếp đem Nguyên Thần này hoàn toàn cuốn quanh.
"Ngươi không thể giết ta..." Nguyên Thần này cuối cùng cũng hoảng hốt, hỏa diễm chân hỏa Kim Đan Bắc Tiểu Lục đối với hắn là đồ bổ, còn hắc hỏa của Bắc Tiểu Lục với hắn mà nói chính là bùa đòi mạng. Hắn ngay cả nửa phần năng lực chống cự cũng không có.
Đối với Nguyên Thần này cầu xin tha thứ, Bắc Tiểu Lục không có chút rung động nào.
"Tên này thật là giảo hoạt, ta thiếu chút nữa bị hắn lừa". Tiêu diệt xong Nguyên Thần này, Bắc Tiểu Lục thu vẫn như sợ hãi. Đối phương hiển nhiên cố ý chọc giận hắn, sau đó để cho hắn dùng hỏa diễm đốt gã.
Bắc Tiểu Lục vừa thu hồi nhẫn trữ vật xong liền nghe thấy bên ngoài có tiếng động, thần thức khẽ động liền thấy bên ngoài có hai bóng hình đang giằng co nhau. Lúc này hai người đang giằng co với nhau hướng đi tới chính là căn nhà này, hai người này dường như cũng nhận ra sự hiện diện của Bắc Tiểu Lục, lập tức tách ra.
Người bên trái là một thiếu niên mặc bộ y phục màu nâu, tướng mạo tuấn tú, trong vô cùng sáng sủa, cả người không nhiễm bụi trần, trên mặt biểu hiện bình thản nhưng mang đến cho người nhìn một cảm giác giống như con báo đang săn mồi.
Còn người bên phải vóc dáng hơi thấp, màu da hơi đen, tướng mạo bình thường hơn rất nhiều. Y mặc một bộ y phục màu trắng, khí tức tỏa ra liền biết người này không dễ chọc.
“Ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi?”. Một tên trong đó lên tiếng hỏi Bắc Tiểu Lục, đó là tên tu sĩ bên trái áo nâu.
Bắc Tiểu Lục thật sự muốn gõ vào đầu thằng cha này một cái, chẳng lẽ ta là ai cũng phải báo cáo ngươi, còn nữa bộ ngươi đều biết tất cả người trên cái đại lục này sao.
Gã tu sĩ áo nâu này nhìn chằm chằm Bắc Tiểu Lục, y hỏi như vậy không phải ý gì khác bởi vì người có thể vào được đây chắc chắn không phải hạng người vô danh, cho nên y mới tò mò như vậy.
Bắc Tiểu Lục cảm nhận được đối phương đang đề phòng mình, hắn cũng hiểu đây là chuyện gì, nơi này mặc dù không có thu hoạch được linh thảo nhưng căn nhà kia thì lại khác, hắn đi ra vậy dù nói gì bọn họ cũng không tin.
“Ta cũng chưa thấy qua ngươi, điều này có gì kỳ quái hay sao. Nơi đây có tu sĩ của cả hai châu ngươi nói ngươi thấy hết rồi à, hỏi câu gì khôn hơn được không." Bắc Tiểu Lục hơi không kiên nhẫn nói.