Bắc Tiểu Lục nhìn thanh kiếm ngay trước mặt mình mà cảm giác xa tận chân trời, mỗi khi hắn muốn chạm vào thì lại càng xa, dù hắn có đuổi theo như thế nào hắn và kiếm giống như hai con đường song song không thể cắt nhau…
Cả người hắn giống như trôi lãng vào huyễn cảnh không thể đi ra.
“Ngươi cũng thấy rồi đó!”. Nam tử nhìn Bắc Tiểu Lục nói một câu.
Bắc Tiểu Lục ánh mắt dứt ra nhìn nam tử chất vấn:
“Ngươi làm gì kiếm của ta?”
Nam tử ánh mắt khẽ liếc bàn tay mình rồi ngẩng đầu nhìn hắn nhẹ giọng nói:
“Ta không động vào kiếm của ngươi nhưng…”
Nam tử dừng lại một chút làm Bắc Tiểu Lục hơi căng thẳng, câu tiếp theo mà y nói ra làm Bắc Tiểu Lục vỡ nát hi vọng mong manh.
“Nhưng ta phế con đường kiếm đạo của ngươi rồi!”
Nam tử nói không to nhưng nó vang vọng như sấm trong tâm trí Bắc Tiểu Lục.
“Ta phế con đường kiếm đạo của ngươi rồi!”.
“Ta phế con đường kiếm đạo của ngươi rồi!”
“Ta phế con đường kiếm đạo của ngươi rồi!”
Bắc Tiểu Lục nhìn đôi bàn tay run rẩy của mình, miệng lẩm bẩm “Kiếm đạo của ta bị phế rồi!”.
Bắc Tiểu Lục dường như bị đả kích không nhẹ, cả người đứng bất động như người mất hồn. Mãi một lúc sau, hắn mới gian nan ngẩng đầu lên nhìn nam tử hỏi một câu.
“Tại sao?... Không phải ngươi nói khinh thường ép buộc ta sao?”
“Ha ha, ta cũng đâu có ép buộc ngươi đâu. Ta chỉ dẫn lối mở đường cho ngươi mà thôi!”. Nam tử nói ra một câu dường như chỉ đang trần thuật lại một câu nói thật.
Bắc Tiểu Lục trầm mặc.
Nam tử thì không trầm mặc nữa, y khẽ nói:
“Ngươi đã mất đi bản nguyên kiếm đạo đời đời kiếp kiếp cũng không thể nào cầm được kiếm. Hiện tại, ngươi chỉ có một con đường để đi đó chính là dùng thương đạo!”
Nam tử nói tới đây giọng nói to hơn một phần, trầm trọng nghiêm túc.
“Ngươi chỉ có thể dùng thương, đi con đường thương đạo!”
Dường như thấy trong đôi mắt của Bắc Tiểu Lục quật cường, y bồi thêm một câu khác.
“Ngươi đang nghĩ không tu thương định dùng đao hoặc bất cứ vũ khí khác sao? Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ta không cản ngươi không có thiên phú về mấy thứ đó, tốn thời gian chỉ càng làm ngươi tụt lùi lại”.
“Ngươi nghĩ sao?”
“Mệnh của ta dù trong mắt các ngươi chỉ là cỏ rác nhưng tâm ta không hèn nhát, muốn dùng thủ đoạn này để ta khuất phục”.
“Cút ngay!”
Bắc Tiểu Lục gầm một tiếng, cả người tỏa ra hắc hỏa dường như hắn muốn phá bỏ các giới hạn nghịch cảnh này. Nam tử khẽ lắc đầu búng tay một cái cả người hắn liền gục xuống, hắc hỏa bao phủ cả người hắn cũng biến mất.
Nam tử nhìn thật sâu Bắc Tiểu Lục nở một nụ cười.
“Đừng làm ta thất vọng, ta tại tiên giới chờ ngươi…thiếu niên”
Nói xong y phất tay một cái một chiếc nhẫn trữ vật bay tới tay của Bắc Tiểu Lục, sau đó thân hình dần dần tan biến.
…
Cảnh vật xung quanh biến mất, trước mắt Bắc Tiểu Lục nào còn sơn cốc tiên cảnh, nào còn tuyệt thế điện phủ, mọi thứ giống như huyễn ảnh, tan biến vào hư vô…
Một ngày sau, Bắc Tiểu Lục tỉnh dậy. Hắn phát hiện bản thân đang nằm trên một tảng đá, nằm trong trong một cái trận pháp ẩn thân không rõ phẩm cấp. Bỗng hắn phát hiện trên tay trái cầm một chiếc nhẫn màu đen tuyền, cảm xúc lẫn lộn trong người.
Hắn biết khả năng mình bị đưa ra ngoài, mọi chuyện trước đó không phải giấc mơ hay huyễn cảnh, tất cả là thật. Kiếm đạo thiên phú của hắn bị người ta phế bỏ, không nói ngoa khi mà nói rằng hắn đang trong thời kỳ yếu nhất.
Chợt hắn cảm nhận được linh khí xung quanh, ngưng thần cảm nhận một chút Bắc Tiểu Lục vui mừng, hắn phát hiện nơi đây không phải khu vực giam cầm kia. Hiện giờ, hắn đã có thể vận chuyển được chân nguyên không đến nỗi mất sức tự vệ hơn nữa hắn còn có con bài khác…
Nhìn thanh hắc kiếm phía trước hắn thử một lần nữa chạm vào, bỗng phát hiện hắn lại có thể cầm được lên. Chẳng lẽ vừa rồi tất cả chỉ là mộng…nhưng khi cầm vào trong tay thì lại thất vọng.
Hắn cầm được kiếm không có nghĩa là sử dụng được nó, cầm chẳng khác gì thanh gỗ không thể phát huy ra được bản chất của nó, giống như một đồ vật bình thường vậy.
Thở dài cất thanh hắc kiếm vào bên trong nhẫn trữ vật độn thổ xuống dưới mặt đất, sau đó tiến vào Ngũ Hành thế giới.
“Lão đại, ngươi sao rồi? Chúng ta mấy ngày đều không liên lạc được với ngươi”
Tiểu Hắc nhanh nhảu bò tới.
Ngay cả Tiêu Tử Hà cũng mở mắt ngó chừng sang bên này, hắn lắc đầu đi vào trong lầu các, để lại bóng lưng trầm mặc khó hiểu cho đám Tiểu Hắc cùng Tiêu Tử Hà.
Sau khi đi vào lầu các, Bắc Tiểu Lục liền trầm mặc suy tư. Hiện nay, trước mắt hắn có một đường sẵn mở ra đó chính là theo lời nam tử nói, tu thương đi con đường thương đạo.
Con đường tu chân chính là tu thần thức và tu thể. Thần thức hóa ý niệm, phàm thể hóa chân thể. Tu chân chính là rèn luyện thân thể, diễn sinh thần thức, thức hóa ý niệm, nhập nguyên thần, phá mệnh cách, ngộ pháp tắc, nghịch thiên mệnh…
Ban đầu, phàm nhân từ một thai nhi trong bụng mẫu thân, không có tư tưởng, không có ý niệm, cái gì cũng không có, thai nhi dần dần trường thành trong bụng mẫu thân, không ngừng hấp thu linh khí từ trong cơ thể mẫu thân. Từ đó, dần dần hình thành ra một luồng ý thức, hóa linh hồn thành ý niệm.
Sau khi sinh ra, theo sự trưởng thành của cơ thể, linh hồn và ý niệm càng lúc càng phát triển mạnh mẽ, càng cường đại. Bắt đầu cảm nhận được với xung quanh là nghe, sau đó là nhìn, từ đó dần dần hình thành suy nghĩ, nhận thức và phán đoán, phân tích và đưa ra cách giải quyết…
Thân thể cùng ý thức kết hợp, đó là một người phàm.
Người phàm ý thức có cường đại thế nào, thông minh cỡ nào, cũng chỉ có thể dùng suy nghĩ, phán đoán và phân tích dù có muốn như nào cũng không thể dùng ý thức khống chế vật.
Đối với người phàm mà nói, ý thức mặc dù có nhưng không phải vạn năng, không thể dùng ý thức suy nghĩ để tác động vào bất cứ vật gì, chỉ có thể thông qua suy nghĩ để hình thành nên một loại cơ quan khác, đó chính là thân thể. Thân thể thông qua những suy nghĩ và ý thức của bộ não để có thể hành động, tác động lên sự vật khác.
Con đường tu chân chính là tu luyện ý thức, khiến cho ý thức trở lên vô cùng cường đại, đến khi ý thức đạt tới một ngưỡng cửa nào đó sẽ diễn sinh ra một thứ gọi là thần thức. Thần thức có thể giúp họ nhìn thấu vạn vật mà người phàm không chạm đến được, thần thức không góc chết. Thần thức giống như một cánh tay và tầm mắt chỉ cần chạm vào vật, thì có thể thông qua đó điều khiển vạn vật.
Tu luyện thần thức chính là bước đầu mở ra con đường tu chân, nhưng có thể đạt tới cảnh giới dùng suy nghĩ để điều khiển vạn vật đó chính là bước vào trình độ mới, ý niệm hóa.
Khi ý niệm cùng thần thức hòa cùng vào nhau đến một nấc thang nào đó, sẽ nhập nguyên thần, nguyên thần chính là phiên bản cường hóa linh hồn. Nếu như nói linh hồn chỉ là những tia sáng lẻ loi mờ ảo, XhbBK thì nguyên thần chính là sự hình thành thực thể của linh hồn.
Bắc Tiểu Lục rất muốn có một môn công pháp tu luyện thần thức, thần thức càng mạnh càng khủng bố. Hiện giờ, hắn kiếm đạo bị phế chiến lực giảm một mức độ khó tin được, cho nên hắn cần phải bổ tu. Nếu không chưa nói mạnh bao nhiêu chỉ sợ đột phá không nổi cửu phẩm Kim Đan.
“Chẳng lẽ nhất định phải tu thương!”
Bắc Tiểu Lục chán nản suy nghĩ.
“Đâu nhất thiết… ta có thể tu quyền, đi quyền đạo!”. Bắc Tiểu Lục lập tức cười, đúng vậy hắn có thể tu quyền. Nhưng ngay sau đó hắn liền nhíu mày, quyền thì hắn chỉ có Bôn Lôi Sát Quyền, hơn nữa chỉ là tầng đầu tiên dành cho Luyện Khí Kỳ, mặc dù cảnh giới càng cao đánh ra càng mạnh nhưng như vậy không phải lựa chọn tốt. Nếu phẩm chất công pháp không đủ rất khó để phát huy ra thực lực chân chính.
Được rồi, vậy trước mắt hắn cần tu luyện Bôn Lôi Sát Quyền tới cảnh giới đại thành, rồi viên mãn thì có khả năng giải quyết tạm thời khó khăn trước mắt. Hừm… hắn còn phải học thêm công pháp Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, thứ này có thể giúp hắn trốn thoát, con bài này rất quan trọng. Những tấm phù lục bị hắn quá lạm dụng, đã có thể thấy đáy rồi.
Sau khi suy nghĩ kĩ, Bắc Tiểu Lục mới cầm ra nhẫn trữ vật màu đen trên tay thần thức khẽ đi vào, bên trong không nhiều đồ vật chỉ có một cây hắc thương tỏa ra sát khí nồng đậm cùng với một bộ thương pháp, Thương Diệt Cửu Quyết.
Bộ thương pháp này chia làm cửu tầng, mỗi tầng phân biệt cho mỗi một cảnh giới khi tu tới đại thành cả chín tầng có thể mở ra chân chính pháp quyết. Dù chỉ nhìn sơ qua nhưng Bắc Tiểu Lục rất rung động, công pháp được một vị đại năng đáng sợ sáng tạo không thể không bội phục. Nhưng không có nghĩa hắn sẽ tha thứ cho người này, hắn chắc chắn sẽ trả lại mỗi thù này.
Chặt đứt con đường kiếm đạo của hắn không khác gì thù giết cha, chỉ có thể dùng máu để giải quyết.
Hiện tại hắn không thể dùng kiếm, tương lại hắn không có mặt mũi để gặp sư tôn.
“Mọi chuyện ngày hôm nay, không phải do bản thân hắn không đủ mạnh hay sao! Hắn mạnh ai dám lấn hắn, ai dám phế hắn, hắn không cần nhìn sắc mặt ai…”
“AAAA….!”. Bắc Tiểu Lục ngửa lên không trung hét dài một tiếng, làm mấy đám Tiểu Hắc ba mặt nhìn sau, ngay cả Tiêu Tử Hà cũng ngạc nhiên. Nàng cảm thấy lần này đi vào đây tên tiểu tử này có vẻ xảy ra chuyện gì đó, dường như hắn bị mất một phần gì đó, giống như bị tước đoạt, thôn phệ…
Tiêu Tử Hà suy tư, có nên hỏi hắn xảy ra chuyện gì không dù sao nàng cũng là Hư Thần kỳ đại năng, nhiều việc biết nhiều hơn hắn. Nàng bên trong này chiếm tiện nghi, một mực tu luyện chữa thương nếu có thể giúp được Bắc Tiểu Lục điều gì, nàng hết sức sẵn lòng. Nàng không muốn nợ ai quá nhiều!