Bắc Tiểu Lục suy tư một chút bỗng nghĩ tới một chuyện ý niệm muốn đi vào Ngũ Hành Nhẫn nhưng sau vài lần cũng không vào được.
“Đây là bị pháp tắc áp chế hay sao”
Ngũ Hành thế giới của hắn vẫn chưa hoàn thiện, vùng không gian này giam cầm được tu vi của hắn pháp tắc áp chế rất mạnh, không vào được cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là…hắn lại thiếu đi một con bài trốn chạy.
Hắn còn định cho đám Tiểu Hắc ra ngoài chúng nó da dày thịt béo vừa có công cụ di chuyển lại đảm bảo an toàn, giờ phút này đều chỉ còn là ý nghĩ.
“Cái nơi quỷ quái..”
Bắc Tiểu Lục thở dài, sau đó lấy lại tinh thần từng bước đi vào phía bên trong khu vực này. Phía trước nơi hắn đang đứng có cây cối không nhiều lắm, nếu như có địch nhân thì chẳng ai có thể trốn khỏi ánh mắt đối phương. Hơn nữa không có thần thức, khoảng cách dò xét của hắn cũng bị hạn chế chỉ nhìn được ba trăm mét đổ lại, còn phía xa hơn chỉ có thể nhìn mờ mờ.
Hắn nhìn trên tay thanh trường kiếm thượng phẩm thở phào một tiếng, cũng may hắn đạt được Cốt Cảnh bước đầu luyện thể, mới có thể cầm được thanh kiếm này. Không có chân nguyên thôi động, hắn mới cảm nhận được thanh kiếm này cũng phải nặng tới ba trăm cân.
Tu sĩ bình thường nếu mất đi chân nguyên chỉ dùng cường độ thân thể sử dụng kiếm có thể rất khó, mà cũng chưa chắc chủ yếu do trường kiếm của hắn làm bằng thiết tinh nào đó cho nên mới nặng.
Một tay cầm kiếm cẩn thận hết sức đi về phía trước, Bắc Tiểu Lục mất nửa ngày để đi được hơn năm nghìn mét, tốc độ có thể nói là vô cùng chậm chạp. Nhưng đây cũng là tốc độ an toàn nhất đối với hắn, đặc biệt trên đường hắn gặp được một con lợn rừng khá béo, chỉ nhìn cái sừng của nó đã thấy kinh dị rồi.
Kiếm pháp lúc này mới thể hiện ra được độ tinh tế, mặc dù con lợn rừng kia không lớn nhưng sức lực cũng không tệ, một lần húc của nó cũng nặng cỡ một trăm cân. Lúc đầu hắn còn có chút khinh thị nhưng bị suýt húc ngã chổng vó thì mới nhận ra, dù chỉ một con heo rừng như con lợn nhà cũng không thể coi thường.
“Hửm?”
Bắc Tiểu Lục nghi hoặc nhìn dưới chân phát hiện đây là một viên đá hình thù khá không xác định, màu đen tuyền cùng với độ nhẵn rất lạ thường. Hắn cúi người định cầm viên đá này lên xem xét, bỗng một đạo bóng đen từ sau tảng đá to bên phải nhào qua chỗ hắn.
Với kinh nghiệm chiến đấu cũng như độ linh mẫn giác quan hắn lập tức phát hiện ra, ngay lập tức giơ trường kiếm vòng ra sau lưng.
Keng!
Một cảm giác đau nhói ở sau lưng làm Bắc Tiểu Lục hơi run nhẹ, không cần nhìn cũng biết hắn bị móng vuốt yêu thú làm bị thương. Nhưng cũng may hắn bước vào Cốt Cảnh da dày thịt cũng béo, chỉ là công kích bình thường cũng khó xuyên thủng được làn da của hắn.
Nhưng cũng không có nghĩa là vô địch, bị đánh nhiều cũng sẽ chết.
Bắc Tiểu Lục một tay giơ kiếm ánh mắt thì nhìn phía trước, đó là một Lang bạc, nộ lông màu trắng sữa thân hình chỉ lớn hơn gấp đôi con heo lúc trước hắn gặp. Dường như để đáp lại ánh mắt của hắn con Lang bạc này thậm chí còn vươn một chân ra, giơ giơ móng vuốt hướng về Bắc Tiểu Lục, khua khua giống như đang nói:
“Oắt con, có ngon thì nhào vô đây”
Khóe mắt hắn hơi giật, đây quả thật là một hành động khiêu khích trắng trợn.
Tình hình vô cùng quỷ dị.
Nghĩ lại thì một con yêu Lang không có tu vi lại hướng một tên nhân loại ngoắc ngoắc tay, biểu hiện trên khuôn mặt vô cùng đắc ý cùng khinh bỉ. Điều này nói lên điều gì? Linh trí con yêu thú này không tệ nhưng trong vùng đất này không tồn tại tu vi, cho nên bọn này được phát triển trí tuệ hơn à.
Bất quá hắn chỉ hơi bất ngờ mà thôi.
Dù sao đây là thế giới tu luyện, nhìn con Lang bạc này không có chút tu vi nhưng trí tuệ không thấp cũng không có gì đáng suy ngẫm. Chỉ là điều hắn quan tâm con này vốn đã trong đây sẵn hay cũng vô tình ngộ nhập vào nơi đây giống hắn.
Nó hắn là rất quen thuộc trong đây, nếu như thu phục được thì sẽ rất có lợi. Nghĩ vậy Bắc Tiểu Lục vô cùng thể hiện chân thành nhìn yêu Lang nói chuyện:
“Vị Lang huynh này, chúng ta từ từ nói chuyện được không? Ta…”
Đầu yêu Lang này hiển nhiên không có coi Bắc Tiểu Lục vào đâu, mặc kệ hắn đang nói ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, đưa móng vuốt hướng về phía trước, như một cơn gió nhanh chóng tiếp cận Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục thầm mắng một tiếng, trường kiếm trên tay cùng lúc tụ lực một kiếm vung ra chặn cứng móng vuốt của con yêu Lang kia. Lần này hắn chủ động xuất kích, đã có chuẩn bị sự sắc bén của pháp khí thượng phẩm không thể coi thường.
Trên móng vuốt lớn của yêu Lang đã xuất hiện vết mài lớn, khả năng nếu để hắn đụng chạm một tới hai lần khả năng nó liền phế. Bên kia con yêu Lang dường như cũng cảm nhận được, nó lập tức bật lùi ra sau dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Lập tức nó nhào một cái biến mất sau tảng đá.
Bắc Tiểu Lục bất ngờ, như vậy là kết thúc rồi!
Không có, hắn dường như vẫn cảm nhận được sát khí từ ánh mắt của nó.
“Xem ra biết trực diện không thể ăn thua cho nên mới chơi đánh lén à, linh trí quả nhiên không tệ”.
Bắc Tiểu Lục nhìn xung quanh đều là tảng đá lớn nhỏ che khuất đi rất nhiều tầm nhìn, trong lòng không có mấy vui vẻ. Nó càng cẩn thận thì hắn càng phải nâng cao tinh thần đề phòng. Mặc dù không giết được nó nhưng cũng coi như biết được nó vẫn đang dõi theo hắn, có thể kích phát tiềm năng giác quan của mình.
Bỗng một tiếng hú dài vang lên.
Lập tức ở một mỏm đá khác nhảy lên một con yêu Lang, rồi bên kia một vài chỗ đều nhảy lên một vài con. Tất cả hiện ra bề ngoài hơn mười con yêu Lang nhưng không to hơn con vừa nãy, mà nhỏ hơn nhiều, chỉ cỡ như một con chó trưởng thành.
“Xem ra nó còn gian xảo hơn hắn nghĩ”
Đây là suy nghĩ đầu tiên hắn nghi tới.
Trong nháy mắt đám yêu Lang vồ về phía hắn, móng vuốt sắc bén cùng răng nang dài to phương pháp nguyên thủy nhất dùng để tấn công hắn. Bắc Tiểu Lục cũng thế chỉ có thể sử dụng những bản năng và kiếm pháp tinh diệu để khống chế lũ này.
Hai con yêu Lang đầu tiên xông tới từ hai bên bên vai của hắn, hai chi vuốt trước cùng cái miệng đầy răng nanh vồ tới, mục tiêu của chúng nó là tay và vai của hắn.
Phanh!
Ngay lập tức Bắc Tiểu Lục lộn nhào xuống đất một cái, tránh né được một đòn song chiêu này nhưng ngay lập tức có một con yêu Lang từ hốc đá ngay sát nhào ra vồ xuống hắn.
“Mẹ nó”
Bắc Tiểu Lục lập tức lăn qua bên trái làm con yêu Lang vồ hụt nhưng nó chưa kịp di chuyển thì đã ăn một kiếm chém ngang lên, lực tay cùng với sắc bén của kiếm làm con yêu Lang bay đầu đổ xuống mặt đất, nhưng máu của nó còn không quên vấy lên y phục của hắn.
Không để cho hắn có thời gian buồn vì y phục thì lập tức bốn con yêu Lang phân biệt bốn hướng vồ tới hắn. Nhìn trên cao khí thế bốn có yêu Lang Bắc Tiểu Lục hơi nheo mắt một tay chống lên mặt đất, một cước đạp trúng bụng một con tiện thế xoay người chém một nhát kiếm đường vòng cung.
Xẹt!
Hai con yêu Lang lập tức không kịp làm ra động tác phản ứng liền một kiếm cắt ngang cổ, chết ngay lập tức. Con còn lại móng vuốt cào được vào người Bắc Tiểu Lục lập tức DCvpr làm y phục của hắn rách mất nhưng chỉ để lại một vết thương nhàn nhạt, nó há cái miệng răng nanh cắn xuống vai hắn.
Một cảm giác đau đớn truyền tới, Bắc Tiểu Lục lập tức dừng cán kiếm đập thật mạnh vào đầu của nó, có vẻ đau điếng người cho nên yêu Lang cũng nhả ra. Ngay lập tức nó bật ra sau nhưng động tác ra kiếm của hắn còn nhanh hơn, một kiếm trảm sát nó ngay lập tức.
“Cái đệt!”
Chửi tục một câu Bắc Tiểu Lục nhìn thoáng qua vết thương ở vai, chỉ thấy răng nanh của yêu Lanh còn cắm ở trên. Trên mặt hắn thoáng qua chút ngạc nhiên, bởi vì không nghĩ tới tại sao răng nó không được rút ra.
Nhíu mày dùng tay trái nhổ ra bốn cây, ngay lập tức hắn giật mình. Trên vai vết thương đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển màu đen nhưng rất chậm, hiển nhiên đây là độc tố. Cũng may thể chất hắn rất tốt cơ bản không có chân nguyên cũng có thể bình an vô sự, chẳng qua nếu độc tố xâm nhập quá nhiều cũng như quá lâu. Hắn cũng chịu thua.
Phanh!
Bắc Tiểu Lục thúc dục Thất Lôi bộ pháp nhưng dưới tình huống không có chân nguyên, tốc độ chỉ có thể đạt tới mức không tưởng tượng nổi. Nhưng vẫn có thể thúc đẩy một chút tốc độ kỹ xảo.
Chớp một cái, hắn phóng tới bên cạnh một con yêu Lang đang đứng trong hỏm đá, cánh tay run lên, con yêu Lang lập tức bị chấn bay ra ngoài, biến thành một cỗ thi thể.
Một vài con yêu Lang còn lại yếu ớt chống cự, bản năng muốn chạy trốn nhưng có vẻ chúng nó được ra lệnh tấn công, cho nên càng liều chết công kích Bắc Tiểu Lục. Bắc Tiểu Lục vừa đánh vừa quan sát xem con đầu đàn nó đang ẩn nấp ở đấu.
Một kiếm được hắn đá ra xuyên qua một con yêu Lang cắm trên tảng đá, một cướp đạp vào con yêu Lang khác đánh lén sau lưng, làm nó bay lên cao chờ đợi nó là một quyền của Bắc Tiểu Lục.
Đầu yêu Lang cứng như thép, đánh mấy loại thú này phải đánh vào hông, bắp chân tứ chi của nó. Bình thường thì hắn chẳng quan tâm mấy chuyện này nhưng lúc này không muốn mất sức quá nhiều thì cần phải dùng kỹ xảo, cái gì mà một quyền phá vạn pháp chỉ có thằng ngu mới đi làm.
Không tới năm phút đồng hồ đám yêu Lang đã bị Bắc Tiểu Lục một mẻ diệt sạch, trên mặt đất thi thể của chúng nó nằm la liệt…
Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ