Bắc Tiểu Lục lập tức quan sát cả bên trong thạch thất và bên ngoài La Khấu Vọng một lượt, cuối cùng hắn cho ra kết luận cô nàng này hẳn đã rời đi.
Thở ra một hơi, hắn mặc dù không ngại học tập trận pháp nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại nhân khoảng thời gian ba tháng vừa rồi hắn đã củng cố tu vi càng thêm vững chắc và ngưng thực.
Mặc dù hắn đã xác định bên ngoài không có ai nhưng vẫn chưa có vội đi ra ngoài, hắn vẫn cẩn trọng chờ đợi một ngày thời cuối cùng vẫn lựa chọn đi ra ngoài. Bắc Tiểu Lục vừa đi ra Ngũ Hành thế giới lập tức độn quang lên phía trên mặt đất, không dám chần chừ chút nào liền hóa thành độn quang rời khỏi nơi đây.
Bỗng hắn ngự kiếm được hơn mấy trăm mét bỗng dừng lại không dám động đậy chút nào, không hiểu sao trên mặt xuất hiện lấm tấm mồ hôi rơi. Bắc Tiểu Lục lúc này mới phát hiện phía trước không xa có một thiếu nữ mặc váy màu xanh trên tay cầm một thanh Tử Băng Tiên, chỉ thấy nàng dùng một tay lau đi vết máu trên môi. Đôi mắt cười như không cười nhìn hắn, Bắc Tiểu Lục chỉ hận lúc này hắn chỉ có hai chân.
Cả người hắn ướt sẫm dưới áp lực uy áp của tu sĩ Hư Thần Kỳ, không phải hắn không muốn di chuyển mà bản thân hắn không thể di chuyển được. Càng cố di chuyển thì áp lực mang đến cho hắn càng lớn.
Chỉ thấy Tiêu Tử Hà cười như không cười nhìn Bắc Tiểu Lục khẽ nói: “Ta còn đang hiếu kỳ ai có thể bố trí một trận pháp theo dõi bên trong trận pháp của Lăng Vô Tà, không nghĩ tới chỉ GTQfr là một thiếu niên nhỏ tuổi. Hơn nữa còn là một tu sĩ Trúc Cơ, ta không biết tiểu tử ngươi cần bao nhiêu dũng khí để có thể dám qua mặt Hư Thần tu sĩ. Đúng là nghé con không sợ cọp”
Bắc Tiểu Lục vẫn cắn răng không nói chuyện, mặc dù chịu áp lực của tu sĩ Hư Thần kỳ nhưng hắn không có chịu thua, hai chân mặc dù có chút khụyu xuống nhưng không có quỳ xuống. Hai tay hắn nắm chặt nhìn kỹ thì đã có chút run rẩy.
“Ngươi là kẻ lấy đi Hắc Tử LôI Viêm phải không? Đừng vội chối bỏ ta đã kiểm tra bên dưới trận pháp tự nhiên kia một lượt, dị hỏa vẫn chưa có rời đi lâu. Mà tiểu tử ngươi còn ở đây khỏi phải nói chỉ có thể là ngươi lấy đi. Giao ra đi ta sẽ không giết ngươi”
“Mặc dù ta không thích lạm sát kẻ vô tội nhưng cũng không có nghĩa sẽ trơ mắt bỏ qua đồ vật quý giá mà ta vẫn luôn mong muốn. Hơn nữa lần này cái giá phải trả không hề nhỏ… không thu được lãi thật sự khó mà chấp nhận được. Ngươi nói phải không?”
Bắc Tiểu Lục thở dài, nếu mà hắn có thể đưa ra dị hỏa hắn đã đánh cược một phen. Nhưng…dị hỏa đã hòa vào làm một với hắn, muốn dị hỏa chẳng khác nào muốn nửa cái mạng của hắn.
“Hmmm…” Bắc Tiểu Lục khó khăn mở miệng được, hắn đang suy nghĩ nên làm sao chẳng lẽ chờ đợi cơ hội đi vào trong Ngũ Hành thế giới. Nếu không có cách khác hắn đành phải như vậy, dù sao nàng ta cũng biết hắn sở hữu động thiên phúc địa.
Chợt cơ thể hắn như mất trọng lực ngã xuống trên mặt đất, hắn kinh ngạc phát hiện ra xung quanh đã khôn có áp lực. Bắc Tiểu Lục kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên chỗ Tiêu Tử Hà, chỉ thấy nàng dựa vào một gốc cây cổ thụ hô khan ra một ngụm máu, cả người hư nhược đến cực điểm.
Trong lòng hắn có một vạn dấu chấm chạy qua, cô nàng này không phải vừa rồi khí thế còn rất mạnh sao, tự dưng lại trở lên như tờ giấy yếu đuối trước gió vậy. Hắn đang định ngự kiếm bỏ chạy, thì nghe thấy âm thanh hư nhược phía sau truyền đến.
“Ngươi nếu bỏ mặc ta tại đây hai người kia chẳng mấy chốc sẽ đến đây, ta cũng không dám chắc sẽ không khai ra ngươi. Trên người ngươi bí mật cũng không ít đi”
Nói tới đây nàng liền dừng lại không nói tiếp nữa nhưng rơi vào trong tai Bắc Tiểu Lục thì chính là lời nói uy hiếp. Không sai nàng ta đang uy hiếp trắng trợn hắn, ngươi muốn đi phải không nhưng chưa chắc sẽ thoát khỏi trong tay hai kẻ kia. Ngươi có động thiên phúc địa nhưng hai người kia dù sao cũng là Hư Thần kỳ nếu như xác định mục tiêu thì sẽ có rất nhiều thủ đoạn, có khi hắn phải mãi mãi ở trong Ngũ Hành thế giới không ra được bên ngoài.
Nhưng,... ánh mắt Bắc Tiểu Lục lạnh lùng nhìn Tiêu Tử Hà, chợt thấy nàng chỉ vào trên người mình, chỉ thấy xung quanh nàng có một tầng khí lưu màu vàng bao phủ nàng ở bên trong. Vừa nhìn thấy thứ này Bắc Tiểu Lục liền muốn chửi tục, Hộ Quang Phù cấp tám cho dù hắn có đánh ra hết sức cũng không phá nổi.
Hai tay hắn nắm chặt nhưng vẫn thả ra, nàng ta ngay từ đầu mục đích chính là muốn dùng Ngũ Hành thế giới để chạy thoát hai người kia. Biết mình không còn lựa chọn nào khác, hắn lạnh lùng nói với Tiêu Tử Hà:
“ Ta muốn ngươi dùng đại đạo thề, nếu như ngươi tiết lộ cho người thứ ba biết về điều này cũng như có ý đồ với đồ ác ý với ta, dù chỉ là ý niệm thì tâm ma quấn thân, tu vi không thể tiến thêm một bước.”
Tiêu Tử Hà nhìn thật sâu vào Bắc Tiểu Lục cười tươi sảng khoái đáp ứng: “Không vấn để! Nếu như ta tiết lộ….tu vi sẽ không thể tăng tiến, tâm ma quấn thân”.
“Nhưng ngươi cũng phải thề không được nhân cơ hội này có ác ý với ta, đương nhiên nếu như ta có ác ý với ngươi thì lời thề này cũng sẽ vô hiệu”
Tiếp đó hai người cùng nhau thực hiện lời thề, chỉ thấy một đạo tia chớp quang mang từ nơi sâu xa nhập vào cơ thể hai người. Đây chính là ý chí của đại đạo ràng buộc hai người họ”.
“Cảm giác này thật thần kỳ!” Bắc Tiểu Lục triệt để yên tâm.
Phù một tiếng hắn chỉ sợ người này đòi hỏi điều gì, nếu nàng đã dám thề vậy hắn cũng chỉ có thể thực hiện. Tiêu Tử Hà thì giống như sắp không chịu được nữa, nàng thở dốc nói:
“Nhanh lên không thì không kịp nữa đâu, hai người kia đang tới đây rồi”
Nghe được nàng nói vậy, Bắc Tiểu Lục giật thót mình, xém chút quên điều này. Hắn phi tới chỗ Tiêu Tử Hà hai tay bế rìu nàng đứng dậy, ý niệm vừa động hai người liền xuất hiện ở bên trong Ngũ Hành thế giới. Nhìn Tiêu Tử Hà bất tỉnh nhân sự nhưng trên người nàng vẫn còn quang mang màu vàng hộ thể, dù hắn có ý xấu cũng chỉ bất lực.
Đặt nàng dựa vào một tảng đá, hắn cũng không có ý định cho nàng vào bên trong Lâu Các. Hừ, uy hiếp hắn còn muốn hắn phục vụ cho, mơ đi. Hắn để nàng ở đó xong liền ra bên ngoài, ngự kiếm hóa thành độn quang hoa biến mất khỏi nơi đây.
Khoảng mười năm giây sau hai độn quang hoa xuất hiện tại nơi đây, hai người nhíu mày nhìn vết máu trên mặt đất. Một gã nam tử từ trong tay áo ném ra một con Thử, sau một vài pháp quyết con Thử này liền ngửi ngửi vết máu trên mặt đất sau đó liền chạy một hướng.
“Đi”
Hai người này không chút chần chừ liền bay theo.
Bên kia sau khi Bắc Tiểu Lục dùng hết sức bình sinh ngự kiếm phi hành vượt đến mấy ngàn mét, liền hạ xuống bên dưới mặt đất đi vào bên trong Ngũ Hành thế giới.
Đã mười ngày nửa tháng trôi qua, bên dưới một vũng bùn đất có một tia chấm hết sức nhỏ bé, dường như chẳng khác nào một hạt bụi nhỏ. Bên trong Ngũ Hành thế giới, sau khi Tiêu Tử Hà tỉnh lại liền bắt đầu đùng đan dược chữa thương đến bây giờ cũng chưa thấy có dấu hiệu xong.
Sức kiên nhẫn của tu sĩ Hư Thần tuyệt đối sẽ không kém, không cần nói liên tục tìm kiếm ở chỗ này hơn một tháng, ngay cả tìm kiếm mấy năm cũng có khả năng đấy.
Nghĩ đến đây, Bắc Tiểu Lục lập tức thay đổi ý định, hắn thả 'Tiểu Hắc" ra sau đó để 'Tiểu Hắc' mang theo 'Ngũ Hành thế giới' chạy đi.
'Tiểu Hắc' cùng hắn có ký kết khế ước, hắn hoàn toàn có thể thông qua 'Tiểu Hắc' xem xét tình huống bên ngoài. Tuy rằng như vậy vẫn chưa phải là kế sách vẹn toàn, nhưng Bắc Tiểu Lục cho rằng như vậy còn an toàn hơn nhiều so với ban đầu.
Dù sao bộ dạng như vậy của 'Tiểu Hắc' ở bên trong thế giới hoang dã có rất nhiều. Chỉ cần không bị thần thức của hai gã tu sĩ Hư Thần nhìn chằm chằm, thì sẽ không có vấn đề gì.
Khi 'Tiểu Hắc' mang theo 'Ngũ Hành thế giới' đi ra, Bắc Tiểu Lục lập tức liền cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhè nhẹ. Hắn bỗng nhiên hiểu được, mình để 'Tiểu Hắc' chạy ra tuyệt đối là một lựa chọn sáng suốt. Tuy rằng hắn còn chưa phát hiện nguy hiểm này phát ra từ chỗ nào, nhưng hắn cũng có thể biết một khi thân hình của hắn bị bại lộ, vậy là xong đời.
Sau khi cảm nhận được nguy hiểm, dọc theo đường đi Bắc Tiểu Lục cực kỳ cẩn thận, hắn cũng không yêu cầu 'Tiểu Hắc' phải đi thật nhanh, mà là vừa đi vừa xem xét.
Gần mười ngày, 'Tiểu Hắc' mang theo Bắc Tiểu Lục đi được gần bốn ngàn dặm.
Cảm giác nguy hiểm dường như dần dần biến mất, đúng lúc Bắc Tiểu Lục nghĩ đến nơi này khá an toàn, đang quyết định để “Tiểu Hắc” tăng tốc, bỗng trong lòng xuất hiện một tia cảm giác không hiểu nguy hiểm.
Hắn không dám lơ là cảnh giác, từ khí tu luyện Hóa Lôi Quyết lên tầng hai hắn liền đối với thiên địa vạn vật xung quanh vô cùng mẫn cảm, đối với nguy hiểm hắn vẫn luôn nhạy cảm.
Bắc Tiểu Lục để 'Tiểu Hắc' dừng lại, đối mặt Hư Thần, hắn không dám có chút sơ suất. Hắn thông qua tầm mắt 'Tiểu Hắc' cẩn thận xem xét bốn phía, sau hai giờ Bắc Tiểu Lục đứng dưới một gốc cây cao hơn năm mươi mét. Hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra, ở phía trước có bố trí một cấm chế hơn nữa còn là cấm chế ghi lại hình ảnh xảy ra.
Một khi hắn đi qua luồng cấm chế này, động tác của hắn cũng sẽ bị ghi chép lại.
Bắc Tiểu Lục nhìn thấy luồng cấm chế này, trong lòng cũng âm thầm ngạc nhiên và thán phục, thủ đoạn của tu sĩ Hư Thần thật sự là khó tin. Một đoạn cấm chế dài như vậy, cho dù là dùng chất liệu kém nhất cũng cần vô số linh thạch. Thứ đồ mà Tiêu Tử Hà đang cầm rốt cuộc đáng giá bỏ ra nhiều như thế sao?
Khắp nơi bên trong La Khấu Vọng đều bị hai tu sĩ này bày thiên la địa võng chỉ chờ ai đó nhảy ra. Hiện này cấm chế đã bị hắn phát hiện ra, nếu như hắn chủ động rời đi tới một chỗ khác không có cấm chế hình ảnh mà đi. Như vậy có phải quá gây chú ý hay không? Hơn nữa ai mà biết chỗ khác không có cấm chế lợi hại hơn, như vậy thà từ đây đi ra còn hơn.
Hắn dám chắc nơi đây đâu đâu cũng sẽ có cấm chế hình ảnh như vậy, hắn càng phải tỏ ra không có điều gì thì càng dễ bị bỏ qua. Nghĩ như vậy hắn ra lệnh cho “Tiểu Hắc” đi dạo một vòng nhỏ tìm kiếm con mồi, trông giống như chỉ đi săn bình thường rồi mới đi qua cấm chế nơi đây.
Đi qua cấm chế hình ảnh trong lòng Bắc Tiểu Lục thở ra một hơi, không có điều gì trở ngại. Không nghĩ tới chỉ vì lùng bắt cô nàng kia mà phải bày ra thiên la địa võng như vậy.
P/S: Vừa xem VN đá với Nhật vừa viết chương này, đội Nhật triển khai thế trận mạnh quá.
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới