Cùng lúc đó trong Hoang Lĩnh Thiên, tại một vách núi đang lại tỏa ra linh khí kinh người, có một đám tu sĩ Hoang Lĩnh Môn chăm chú đứng quan sát.
"Môn chủ sao vẫn chưa về?"
"Yên tâm, với tu vị của môn chủ trừ phi là đụng phải tu sĩ Kim Đan Kỳ, không thì ai có thể cản được người."
" Đệ lo bảo vật chuẩn bị xuất thế mà không có môn chủ chủ trì..."
Lão giả sư huynh cầm đầu đám này trầm ngâm một chút: " Vậy đi, trước tiên chúng ta bày ra pháp trận, ngăn cản không cho linh khí truyền ra ngoài. Lại lệnh cho tất cả đệ tử Luyện Khí Kỳ bốn phía không cho kẻ nào tới gần. "
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, đệ tử tinh anh Hoang Lĩnh Môn nhất thời hóa thành những đạo độn quang rời đi. Trúc Cơ Kỳ tu sĩ nhìn nhau rồi cũng chia ra hành động.
Lúc này trong lòng Bắc Tiểu Lục tràn đầy vui mừng, hắn đang quyết định xem có nên ở lại thăm dò bí mật bên trong Hoang Lĩnh Thiên hay không? Hoang Lĩnh Môn trả giá nhiều như vậy, chắc chắn có thứ gì đó đáng để bọn chúng liều mạng như vậy.
Đang bay được nửa giờ, đột nhiên Bắc Tiểu Lục cảm ứng thiên địa linh khí xung quanh chấn động. Hắn kinh hãi liền dừng độn quang, liền thấy một đạo lam quang từ xa bay tới.
Tu vị đối phương chỉ là Luyện Khí kỳ, là tu sĩ Hoang Lĩnh Môn ?
Bắc Tiểu Lục không nghĩ ngợi đem chân nguyên truyền vào Phi Kiếm lúc này đã cầm trên tay. Khoảng cách giữa song phương càng ngày càng gần. Trong phút chốc hắn đã nhìn ra dung mạo đối phương.
Chỉ thấy một thiếu nữ bạch y trong lam quang đang bay vút qua phía này. Làn da nàng trắng, đôi môi đỏ như son, là một mỹ nhân tuyệt sắc, tầm mười bảy mười tám. Hơn nữa trên người nàng tỏa ra một khí chất băng lãnh rất đặc thù.
Hửm, không phải đệ tử Hoang Lĩnh Môn?
Đối với mỹ nữ hắn cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, tu chân giới mỹ nữ nhiều lắm, ngươi chẳng lẽ thấy một người liền thích một người. Đến cấp độ này của hắn, khí chất càng quan trọng.
Cô nàng này còn chưa Trúc Cơ, thiên phú có vẻ không được tốt lắm, mỹ mạo xinh đẹp cũng vô dụng.
Nhìn thiếu nữ này chật vật như vậy chắc chắn gặp phải tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Từ tên đệ tử Hoang Lĩnh Môn kia, Bắc Tiểu Lục đã biết được kinh biến trong Hoang Lĩnh Thiên này. Nhưng hắn không biết Hoang Lĩnh Môn rốt cục vì điều gì, tám phần là trong đây có bảo vật.
Nghe nói Hoang Lĩnh Môn người mạnh nhất chỉ là Kim Đan kỳ, có nên đi thử sức không nhỉ?
Bên này Bắc Tiểu Lục đang phân tích khả năng thành công, thì bên kia Tiểu Mị cũng đang buồn bực vô cùng. Vất vả vượt qua dòng sông kia, cứ tưởng sẽ thoát được một thời gian, nhưng không nghĩ lại xuất hiện một gã Trúc Cơ tu sĩ khác lại nhanh chóng đuổi theo như vậy.
Không ngờ tu 4Jv8m sĩ này lại là môn chủ Hoang Lĩnh Môn, Lĩnh ngộ chân nhân Trúc Cơ hậu kỳ. Một đệ tử Luyện Khí Kỳ nhỏ bé như nàng thì sao chống lại.
Lão tu sĩ vừa ra tay Tiêu Mị đã bị chấn văng bay rất xa. May là nàng đã sớm bày ra mấy tầng phòng ngự mới không bị thương.
Miễn cưỡng tránh được một kiếp. Tiêu Mị tuy là nữ tử nhưng vô cùng quyết đoán, lập tức đem toàn bộ phù lục công kích mà nàng có ném ra. Nhất thời trong ánh sáng chói lòa cùng âm thanh ầm ầm, thừa lúc Lĩnh Ngộ chân nhân sơ ý, nàng sử dụng nốt tấm phù bảo mệnh cuối cùng.
Truyền tống ra một đoạn, Tiêu Mị không dám chậm trễ độn quang chạy đi.
Không ngờ lúc này lại gặp thiếu niên vận y phục Hoang Lĩnh Môn. Tiểu Mị vừa tới đã ra sát chiêu.
Bắc Tiểu Lục đang suy tư thì bị một luồng pháp thuật công kích tới, theo bản năng hắn chém ra một kiếm, uy lực không hề nhỏ.
“Phụt…”
Tiểu Mị không kịp chuẩn bị liền bị công kích của Bắc Tiểu Lục đánh trúng, phun ra một ngụm máu, rơi xuống mặt đất. Trong đầu nàng “ong “ một tiếng, người này lại là Trúc Cơ cảnh giới, xem ra lần này khó thoát khỏi cái chết. Nếu đã nhất định phải chết, không thể để bọn chúng làm nhục được.
Nghĩ vậy nàng nâng kiếm lên định kết liễu sinh mạng của mình. Bên kia lúc đánh ra công kích, hắn liền biết đây là hiểu nhầm, bởi vì hắn đang mặc y phục đệ tử Hoang Lĩnh Môn, cũng khó trách vừa gặp đã ra tay.
Ngay lúc thấy cô nàng này định tự vẫn, mắt hắn nhảy nhảy một cái, trong lòng thở dài. Đưa tay bắn ra một đạo kiếm khí đánh bật phi kiếm trong tay Tiểu Mị ra, nàng chưa kịp làm ra điều gì, đã nghe thấy âm thanh Bắc Tiểu Lục truyền đến.
“Khụ, hiểu lầm thôi, ta không phải người của Hoang Lĩnh Môn”
Một câu nói như Tiểu Mị ngạc nhiện, quên cả ý định tiếp tục tự sát.
Người này không phải đệ tử của Hoang Lĩnh Môn?
Tiêu Mị quan sát kỹ thì chợt nhận ra điểm bất thường, người này mặc bộ đồ dành cho đệ tử, nhưng tu vi lại là Trúc Cơ kỳ. Nghĩ tới điểm này nàng đã tin tám phần người này không phải đệ tử của Hoang Lĩnh Môn, làm gì có người nào giấu đầu hở đuôi như vậy.
Điều quan trọng nàng có nhận biết hết những tên Trúc Cơ của Hoang Lĩnh Môn, cho nên sau khi xem xét kỹ lưỡng, đã tin lời Bắc Tiểu Lục nói.
Tiêu Mị còn chưa hết kinh ngạc, đang muốn mở miệng thì cách đó không xa, một đạo sương mù màu vàng đột ngột hiện lên, từ đó tỏa ra chân nguyên chấn động mãnh liệt.
Cảm ứng được uy áp vô cùng đáng sợ, trên mặt Bắc Tiểu Lục hiện vẻ ngưng trọng. Không đợi Tiêu Mị trả lời tay trái hắn giơ lên phi kiếm, tay phải xuất hiện một quả lôi cầu.
Sương mù màu vàng lưu chuyển rồi dần tản đi lộ ra một bóng người.
Người này chừng tứ tuần để râu dài tướng mạo rất tiên phong đạo cốt, nhìn qua như một đạo sỹ. Chưa đợi lão nói điều gì, đã phát hiện một quả lôi cầu trực tiếp chào đón hắn.
Thầm mắng một câu, nhưng hai tay cũng không chậm, phi kiếm bay ra hóa thành một đạo quang mang. Lão cũng không quá coi trong quả lôi cầu này, nhưng gã sai lầm rồi, lôi cầu mà Bắc Tiểu Lục đánh ra không có đơn giản như vậy.
Lực nén trong lôi cầu bạo tạc ra, nếu không kịp chân nguyên hộ thể, có khi ngay cả Trúc Cơ hậu kỳ cũng ăn thiệt thòi. Quả nhiên ngay khi lôi cầu nổ tung, phi kiếm liền bị bật ra, lão giả kinh ngạc giật mình, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột làm lão hộ thể vẫn chậm một bước.
“Ầm… Phanh”
Một bóng hình đập trên mặt đất không xa, đạo bào tung tóe rách nát không chịu được, khóe miệng còn có một vệt máu nhỏ chảy ra.
Nhìn lão già đạo sĩ này chật vật như vậy, đừng nói Tiểu Mị một bên đang bịt miệng kinh ngạc, đôi mắt trừng to hiện lên vẻ không tin được. Ngay cả Bắc Tiểu Lục người trong cuộc cũng ngớ người, tên này thật sự già rồi hay sao, hắn chẳng qua đột kích bất ngờ thăm dò mà thôi.
Có cần khoa trương như vậy không?
Sắc mặt lão giả lúc này sắc mặt đen như đít lồi, nghiến răng nghiến lợi. Lão là ai?
Lĩnh Ngộ chân nhân, tu vị Trúc Cơ hậu kỳ! Môn chủ của Hoang Lĩnh Thiên, nhưng lại ăn thiệt thòi lớn như vậy. Mất mặt như vậy, hắn không nuốt nổi, không nuốt nổi!
Hít một hơi thật sâu. lão đứng dậy, vỗ vỗ quần áo rách nát trên người, sắc mặt lạnh như băng nhìn về phía Bắc Tiểu Lục, người gây họa. Đập vào mắt lão là một thiếu niên, dung mạo trẻ tuổi bình phàm, mặc trên người bộ y phục của đệ tử Hoang Lĩnh Môn.
Lần này lão không còn ngớ người nữa, mà vô cùng tức giận, trong lòng chửi thề, “Tên tiểu tử này không những làm hắn mất mặt, còn mặc bộ y phục đệ tử môn phái của lão, như vậy ngươi nói có nhục nhã hay không?” Nhìn qua còn tưởng ta là đệ tử, ngươi là môn chủ đó.
Không nên tức giận, tên này chút nữa hành hạ nhiều một chút, phải tỏ ra phong độ của nhất môn chi chủ. Lão bỏ qua Bắc Tiểu Lục, nhìn Tiêu Mị ở phía sau hắn lạnh nhạt nói:
“Nha đầu, ngươi có vẻ rất thích chạy nhỉ? Ta xem bây giờ ngươi liệu còn chạy nổi hay không?”
Tiểu Mị hít một hơi thật sâu, giơ lên Nhược Ly Kiếm nhìn lão nói:
“Hừ, đường đường là môn chủ Hoang Lĩnh Môn mà lại đi truy sát một hậu bối như ta, thật không muốn mặt.”
Lão cũng không tức giận, càng nhoe mắt trêu chọc nàng: “"Ha ha, Tiểu nha đầu chết chắc rồi, mau dâng Nhược Ly Kiếm và ngoan ngoãn làm đỉnh lô cho đại gia, thì ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống".
Lão càn rỡ cười lớn, trong mắt bắn ra tia sáng dâm đãng, vô cùng tham lam quét qua quét lại khắp thân thể Tiêu Mị. Không hổ danh xưng tiểu mỹ nhân, càng nhìn càng khiến người hắn phát hỏa nuốt nước miếng ừng ực!
Sắc mặt Tiêu Mị tức giận, nhưng không có vọng động tiến lên liều mạng.
Một bên Bắc Tiểu Lục không bị ai ngó lơ, giống như hắn không tồn tại vậy. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc cùng bội phục lão gia hỏa này, bị hắn cho ăn thiệt thòi mất mặt như vậy, cũng không có tức giận. Không phải lão là môn chủ sao, tính tính chịu nhục mạnh như vậy, quả nhiên môn chủ phải ai cũng có thể ngồi được, phải chịu được những điều người khác không chịu được.
Nếu như trên đầu lão màu xanh, liệu lão già này còn nhẫn nhịn nổi hay không?
Đang định hỏi lão thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, lão này tuổi tác lớn như vậy còn định trâu già gặm cỏ non. Hơn nữa còn trước mặt hắn tán gái, thật sự không có để hắn vào trong mắt.
Bên này lão đang còn đang hớn hở trêu chọc Tiêu Mị, bỗng một đạo hắc lôi khí tức sát phạt lóe lên rồi đập vào mặt, hơn chục đạo Vong Lôi kiếm quang lập tức xuất hiện trước mặt lão.
Người động thủ chính là Bắc Tiểu Lục. Hắn tính tính cũng không tốt lắm, coi thường ai chứ? Tưởng Trúc Cơ hậu kỳ mạnh lắm sao?
Chỉ thấy bên ngoài thân thể Lĩnh Ngộ chân nhân xuất hiện một một tầng hào quang màu vàng. Mấy đạo Vong Lôi kiếm quang va chạm vào chỉ làm lão lùi lại vài bước..
Pháp Khí hộ thể!
Bắc Tiểu Lục nheo mắt, pháp khí hộ thể, môn chủ một môn phái có khác, nhưng phẩm chất cũng chỉ là trung phẩm, không có gì làm hắn kinh ngạc. Hắn đâu biết lúc này trong lòng Lĩnh Ngộ chân nhân cũng kinh ngạc.
Trúc Cơ tầng hai mà đánh ra được uy lực này sao, có thể làm hắn lui lại, nếu như không có pháp khí hộ thể, khả năng lão còn không có dám ngạch kháng trực tiếp như vậy.
Người này rốt cuộc là ai?
Trong chớp mắt từng đạo hắc lôi kiếm quang đã đánh tới, lão phất vạt áo đạo bào một cái, hai đạo kim quang bắn ra hóa thành hai đạo hỏa thiên kiếm va chạm với kiếm quang.
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới