Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 164: Vượt Sa Mạc - Gặp Chó Điên



Mười năm ngày sau, bên trong một ốc đảo nhỏ…

“An Lục, ngươi ổn rồi chứ, có cần ta giúp gì không?” Lam An Lộ chủ động tiến đến hỏi.

Bắc Tiểu Lục thở ra một hơi, cười khan nói: “Ta không sao, cảm ơn Lam tỷ ngươi suốt những ngày vừa qua.”

Nghe hắn khách khí như vậy, nàng hơi lườm đôi mắt đẹp của mình, làm Bắc Tiểu Lục hơi xấu hổ,”Hừ, không sao thì tốt, chúng ta tiếp tục lên đường, ta cảm thấy nơi đây không lâu bão cát sẽ tới”

“Bão cát!”

Bắc Tiểu Lục nghe tới liền giật mình, lốc xoáy trong đây là rất ghê gớm rồi, bây giờ mà thêm bão cát nữa thì…Hắn ngẩng đầu lên nói:

“Lam tỷ, ta không sao chúng ta vẫn nhanh lên đường thì hơn, không thể chậm trễ mọi người được”

“Được” Nàng đáp lại.

Dọc theo đường đi mấy người bọn họ ngoại trừ tránh thoát đơn giản một vài sa mạc vòng xoáy, còn có né qua vài đầu cấp thấp sa mạc yêu thú, bốn người dĩ nhiên không có gặp lại bất kỳ nguy hiểm nào.

Một tháng sau bốn người đến một ốc đảo tiếp theo, Bắc Tiểu Lục chợt vui vẻ, đây chính là chỗ ban đầu hắn bị lốc xoáy cuốn đi. Như vậy dựa theo bản đồ, cùng với những kinh nghiệm mà Lam An Lộ đã chỉ bảo, hắn chẳng phải ung dung vào Hỏa Châu.

Phát hiện Bắc Tiểu Lục tâm tình vui vẻ, Lam An Lộ hiếu kỳ hỏi, “An Lục có chuyện gì khiến ngươi vui vẻ như vậy?”

“Ha , ha ta mới phát hiện ra nơi đây chính là một điểm được đánh dấu trên bản đồ, nếu xuất phát từ đây đi, không bao lâu liền đến Hỏa Châu”. Bắc Tiểu Lục vui vẻ trả lời.

Nói xong hắn quay sang đám người Lam An Lộ hỏi: “Lam tỷ, các ngươi có dự định đi Hỏa Châu hay không?”

Hai huynh muội Lam Chỉ Yên nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Lam An Lộ, chỉ thấy nàng từ từ lắc đầu, nở nụ cười nhìn Bắc Tiểu Lục đáp:

“Thời cơ chưa tới, có lẽ chúng ta phải từ biệt tại rồi. Đệ bảo trọng!”

Bắc Tiểu Lục dường như cũng đoán trước nàng sẽ nói vậy, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi trao đổi Truyền Âm Phù cho nhau. Bắc Tiểu Lục trực tiếp rời khỏi nơi đây, quay lại vẫy tay chào năm người Lam An Lộ.

Hắn không nói tạm biệt, đơn giản là hắn ghét sự chia ly, trên con đường có dấu chân của hắn đi qua, có những người bạn nhưng rồi cũng sẽ phải rời đi. Hắn một mình cũng không có gì lạ, con đường hắn đi không ai có thể đi hộ.

Quả nhiên theo đọc đường trên tấm bản đổ, năm tháng trôi qua Bắc Tiểu Lục cũng thành nàng vượt qua sa mạc. Thời điểm trời sắp tối, hắn nhìn thấy phía trước không xa có một thị trấn bên ven sa mạc, xem ra hắn đã tới bên rìa Hỏa Châu.

Cùng với hắn cũng không thiếu người đi vào, xem ra cũng không phải là vượt sa mạc giống như hắn, cũng giống bên kia, nơi đây vùng ven đều có người vào tìm kiếm vật tư.

Hắn trực tiếp tìm một phòng trọ bình thường thuê ba ngày hai đêm, sau khi ăn uống no say hắn trở lại gian phòng, bố trí một loạt trận pháp, ẩn trận, mê trận, cách âm trận…Liền chìm vào giấc ngủ, muốn được nghỉ ngơi thư giãn một thời gian.

Ngủ một mạch đến năm ngày sau, tinh thần hắn liền sung mãn, đi xuống bên dưới trả phòng, gọi một bàn hương vị thịt, ăn vui vẻ rồi mới đi ra khỏi thị trấn.

Hắn một đường phi hành cẩn thận, nơi đây là Hỏa Châu ngự kiếm phi hành cũng không an toàn bao nhiêu. Đang cẩn thận phi hành, Bắc Tiểu Lục chợt phát hiện phía trước không đúng, mấy đạo thần thức liền quét tới, sáu thân ảnh một trước năm sau đang tiếp cận lại đây.

Hiện ra trong thần thức của Bắc Tiểu Lục là sáu người năm nam một nữ, đi phía trước là một nữ tử, tu vi Trúc Cơ tầng sáu. Ở phía sau nữ tử có năm tên tu sĩ, tu vi đều là Trúc Cơ tầng sáu, có một người thậm chí đã bước vào Trúc Cơ hậu kỳ tầng bảy.

“Đừng ép ta, cùng lắm thì ta đồng quy vu tận, đồ vật các ngươi muốn đừng mong lấy được”.

Nữ tử đi phía trước tức giận hét lên, thanh âm khàn khàn mệt mỏi không chịu nổi, có thể thấy nàng ta bị thương rất nặng.

“Chuyện này cũng đâu liên quan tới ta”

Nghĩ tới đây, Bắc Tiểu Lục muốn rời khỏi nơi đây.

Bắc Tiểu Lục vừa chuẩn bị rời đi, sáu người đang giằng co liền phát hiện, nữ tử phía trước chạy liền bị hai người vây đằng trước. Mà năm tên tu sĩ phía sau phát hiện Bắc Tiểu Lục chỉ là một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai nhỏ bé, liền cười lạnh một tiếng.

Mắt thấy phía trước không còn đường để trốn, vị nữ tử kia dứt khoát ngừng lại, nàng quay đầu lại, vuốt vuốt mái tóc đã xốc xếch, lạnh lùng nhìn chằm chằm năm tên tu sĩ đuổi theo mình, về phần Bắc Tiểu Lục chỉ có Trúc Cơ tầng hai liền bị nàng ta dứt khoát bỏ qua.

Năm người vây xung quanh nữ tử, tạo thành một nửa vòng tròn bao vây.

Một tên trông giống như công tử ca, tay cầm chiếc quạt phe phẩy cũng không nhìn nữ tử mà liếc qua Bắc Tiểu Lục đang định rời đi, ánh mắt âm lạnh mở nói:

“Tiểu tử gặp bổn công tử vậy mà cứ thế rời đi hay sao?” Phát hiện ngoài trừ mình khác không còn ai, Bắc Tiểu Lục mặt không đổi sắc chỉ vào mình hỏi, “Ngươi đang nói ta?”

“Hừ, không nói ngươi thì nói ai, ngươi bị ngu đần hả?” Nam tử kia trục tiếp thô tục chửi Bắc Tiểu Lục một câu.

Nghe bản thân bị chửi, Bắc Tiểu Lục đứng hình mất mấy giây. Một tên người hâu bên cạnh công tử ca kia thì cười nhạo, “Công tử, tên kia chỉ sợ bị người hù dọa, tè cả ra quần mất rồi”

“Ha ha….”

Ngay cả nữ tử kia cũng liếc qua nhìn hắn, lộ ra thần sặc nghi hoặc, dường như muốn kiểm chứng lời bọn họ nói.

“Thằng ngu kia mày vừa nói gì đấy?”. Bắc Tiểu Lục thanh âm trầm trọng hỏi lại.

“Thằng ngu vừa nói…”Một tên nam tử bên cạnh công tử ca nhanh mồm nhanh miệng thốt ra, mới nói được một nửa liền ngậm miệng lại. Công tử ca đang cười vui vẻ, sắc mặt liền tái rồi, người ta có câu không sai, “Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu”.

“Công tử, ta…”Nam tử kia vội vàng lắp bắp nói.

“Cút!” Công tử ca sau khi đá một cái tên nam tử kia, mới quay sang nhìn chăm chú Bắc Tiểu Lục, nhìn kỹ y mới thấy phong thái của Bắc Tiểu Lục, càng giống một tên thiếu gia, còn nhìn y không khác gì một gã nhà quê mới ra thành phố.

Y tức giận, ra lệnh:” Ngươi đi lên xử lý hắn cho ta, lột sạch đồ hắn ra, phế hai chân của hắn mang tới đây”

Nói xong y quay sang nhìn nữ tử kia, ra lệnh cho bốn người còn lại cùng nhau tiến lên. Nữ tử bộ dạng bốn mươi mấy tuổi, khuôn mặt phong trần, vừa nhìn cũng biết con đường tu luyện của nàng ta rất gian khổ. Mặc dù dung mạo của nàng ta rất bình thường nhưng vóc người lại rất tốt.

Một tên nam tử thân hình cao lớn, cao gần hai mét, tu vi đã đạt tới Trúc Cơ tầng sáu trung kỳ ngự kiếm đi tới bên phía hắn. Nhưng Bắc Tiểu Lục từ khí tức gã liền biết không mạnh bao nhiều.

Trong lòng thầm mắng tên công tử cao kia một trăm lần, thằng chết bầm này không phải ta đã định rời đi rồi hay sao, còn thích ba hoa gây sự. Thằng này còn dám chửi hắn, đã bao lâu hắn chưa gặp tên nào đứng ở trước mặt hắn, chỉ tay vào hắn chửi thô tục.

Biết trận chiến này là không thể không chiến, hắn cũng không muốn nói nhiều, một thân ngự phi kiếm một tay cầm ra một thanh hạ phẩm phi kiếm, trực tiếp đánh về phía gã.

Gã Trúc Cơ tầng sáu kia không ngờ tới hắn to gan như vậy, một trrn Trúc Cơ sơ kỳ mà dám công kích hắn, cười lạnh một tiếng, lộn nhào trên không trung phi kiếm bay vào trong tay kiếm quang cũng chém ra một phát.

Một âm thanh vang nhẹ, hai người chớp mắt liền lao vào nhau, Bắc Tiểu Lục hai tay hai thanh phi kiếm, liên tục công kích gã. Kiếm quang bay lượn, từng luồng chân nguyên va chạm vào nhau, gã nam tử kia dường như không nghĩ tới Bắc Tiểu Lục khó giải quyết như vậy.

Chủ động tách ra, năm ngón tay bắn ra năm đạo thủy quang, Bắc Tiểu Lục đưa tay ra một lớp mỏng lôi khiên xuất hiện, ngăn cản hết thủy pháp thuật.

“Hừm, lôi linh căn? Khá nắm tiểu tử ngươi lại nắm giữ lôi thuộc tính”, Nam tử dường như hơi bất ngờ, nhũng cũng không nói thêm điều gì, lặng lẽ từ túi trữ vật lấy ra một tiểu cầu màu đen. Sau đó thúc dục chân nguyên dùng phi kiếm, bắn tới ngăn chặn kiếm quang của Bắc Tiểu Lục, một bên lặng lẹ khống chế tiểu cầu màu đen công kích hắn.

Lấy ánh mắt của hắn, tốc độ di chuyển của Bắc Tiểu Lục trên mặt đất không thể nào nhanh, khẳng định không có cách nào tránh thoát tiểu cầu của hắn, cái tiểu cầu này là do hắn dùng đặc thù pháp quyết đánh ra, muốn cho đối phương xuất ra pháp khí phòng ngự, phi kiếm của hắn liền có thể đánh bay hai thanh song kiếm kia, sau đó trực tiếp thần tốc đánh giết đối thủ.

Cái tiểu cầu màu đen này cũng không phải pháp khí bình thường tự bạo, đối phương nếu là dùng phòng ngự pháp khí chống đỡ, căn bản không chống đỡ được uy lực chân chính của tiểu cầu.

Nhưng vào lúc này, dưới chân Bắc Tiểu lục lôi quang chớp động, ngay lập tức lùi lại phái sau, hai tay đem hai thanh phi kiếm nắm trong tay, mãnh liệt bộc phát uy lực, trực tiếp đem đối phương phi kiếm đánh bay.

Nam tử bị Bắc Tiểu Lục công kích mãnh liệt, không có nghĩ đến tên tiểu tử này ẩn tàng còn có sâu hơn gã, tranh thủ thời gian dùng một cái thủ pháp đặc biệt, đem tiểu cầu màu đen ném ra bên ngoài.

Tiểu cầu vừa xuất hiện, hắn cũng cảm giác được trong đó có mấy phần khí tức quen thuộc, tiểu cầu tốc độ cực nhanh, Bắc Tiểu Lục đã không kịp trốn tránh, cấp tốc thôi động một cái pháp thuật hệ lôi, chân nguyên Trúc Cơ kỳ hóa thành một tấm lôi lưới phủ xung quanh người hắn lại.

"Oanh!"

Một cỗ bao hàm Hỏa diễm I5za7e năng lượng nổ tung lên, lôi lưới cản trợ đa số uy lực của hỏa diễm, sau đó trực tiếp biến mất.

Còn lại một chút dư quang hỏa diễm, hắn không ngần ngại một kiếm lôi điện chém ra, hỏa diễm trực tiếp bị dập tắt hoàn toàn, hiện ra thân hình của Bắc Tiểu Lục, trên người không hề có một chút thương tổn nào.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.