Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 147: Trở Lại Hải Giác Thành



Ngay khi cảm thụ được cảnh giới Trúc Cơ, Hô, Bắc Tiểu Lục thở phào một cái, đứng lên.

"Đây là Trúc Cơ Kỳ cảnh giới sao?" Bắc Tiểu Lục vừa mới thăng cấp Trúc Cơ Kỳ, cảm thụ được trong cơ thể so với Luyện Khí viên mãn cường đại không chỉ chân nguyên, mà còn sự khác biệt về chất và lượng, không khỏi sợ hãi kêu than.

Trước hắn không có thăng cấp Trúc Cơ Kỳ, luôn cho là Trúc Cơ Kỳ cũng không gì hơn cái này mà thôi. Dù sao hắn chỉ Luyện Khí viên mãn liền có thể chém Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, nhưng khi hắn chân chính thăng cấp đến Trúc Cơ Kỳ sau đó, mới hiểu được chân chính Trúc Cơ Kỳ cùng Luyện Khí kỳ cảnh kém thật sự là rất nhiều.

Hắn mặc dù có thể chém giết tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, hoàn toàn là bởi vì hắn không có gặp phải chân chính Trúc Cơ Kỳ cao thủ. Nếu như hắn gặp phải một tên linh mạch Trúc Cơ Kỳ, vậy Luyện Khí kỳ còn đánh như thế nào? Chân nguyên cường đại căn bản cũng không phải là chân khí có thể so sánh.
Thần thức mở roongh, tương đương với hắn có thể cảm nhận xa hơn, rõ ràng hơn cảnh vật xung quanh, không ngoài dự liệu Bắc Tiểu Lục liền ngay lập tức phát hiện hai luồng khí tức manh liệt.

“Kim Đan kỳ tu sĩ!”

Bắc Tiểu Lục âm thầm nhíu mày, xem ra động tĩnh quá lớn, đã gây sự chú ý của những tên tu sĩ cấp cao, cảm nhận được cơ cảnh giới vững chắc, Bắc Tiểu Lục cũng không muốn ở lại đây thêm chút nòa, dù không biết phía trước là địch hay bạn, chỉ cần không biết vậy không cần tận lực gặp mặt.

Nghĩ tới đây, hắn liền lấy ra một tấm Thuấn Lôi Phù, ra hiệu cho Tiểu Hắc vào bên trong Ngũ Hành Nhẫn, nhỏ một giọt máu tươi lên đó, trong chốc lát tấm phù lục liền tỏa ra ánh sáng màu tím, lập lòe. Không có bao lâu, thân ảnh của hắn liền mơ hồ, sau đó liền biến mất khỏi nơi đây.

Hai thân ảnh Kim Đan tu sĩ đang muốn đi lên nhìn xem, người đúc thành công Thiên đạo Trúc Cơ rốt cuộc như thế nào. Nhưng bọn họ chưa kịp làm gì, khí tức ở bên trong liền biến mất. không để lại chút dấu vết.

Một vị nam tử trong đó lên tiếng:

“Xem ra người này tính cẩn thận rất cao, có lẽ đã phát giác ra sự hiện diện của hai người chúng ta. Ta vừa nãy cảm nhận được ba động của không gian, hiển nhiên người này đã dùng phù lục để rời khỏi, xem ra chúng ta không có duyên gặp mặt vị này rồi.”
Một giọng thiếu nữ đáp lời:
“Đại ca, người này tốt xấu thật không phân rõ, chúng ta đứng ở đây nếu muốn ra tay bất lợi cho hắn, liền đã sớm ra tay. Hừ, đúng là một tên nhát gan, dù có là Thiên đạo Trúc Cơ cũng chưa chắc đã có thành tựu”
Nam tử nhìn nàng lắc lắc đầu, nói:

“Được rồi Lam nhi, chúng ta nên trở về, ta nghĩ trong thời gian ngắn chúng ta cũng khó có thể liên lạc được cho gia tộc”
Nhắc tới vấn đề này, thiếu nữ cũng không vui vẻ, hậm hực nói:
“Tại sao Đông Huyền Châu lại bị mất liên lạc vơi tất cả bên ngoài, muội nghe nói dường như có cường giả Hóa Chân tìm nguyên do. Phát hiện bên ngoài Đông Huyền Châu có một tầng kết giới siêu kinh khủng, không gì phá nổi.”
“Đại ca ngươi nói sẽ không có chuyện gì khủng khiếp sẽ phát sinh chứ?”
Nam tử kia nghe nàng nói vậy, trong ánh mắt khẽ đảo qua một vòng lo lắng, nhưng rất nhanh liền cười an ủi nàng:

“Yên tâm đi, đại ca sẽ bảo vệ ngươi!”



Một lần nữa dịch chuyển, Bắc Tiểu Lục lần này không còn cảm thấy choáng váng như lần trước nữa, có lẽ do hắn trở thành Trúc Cơ, cường độ tinh thần, cũng như thể chất được nâng cao.

Phát hiện xung quanh là một khu rừng rậm, Bắc Tiểu Lục lần này không có còn mù đường nữa, bởi vì hắn đã nghĩ ra một cách.

“Lão đại, ngươi cuối cùng cũng trở thành Trúc Cơ tu sĩ, có phải chúng ta cũng lên tổ chức tiệc chúc mừng”

Tiểu Hắc vừa ra ngoài nó đã bụng rỗng kêu to.

Bắc Tiểu Lục lườm nó một cái, đồ ăn mới là thật, quan tâm chỉ là phụ trợ mà thôi. Hắn cũng lười quản nói, dù sao tiếp theo liền phải để nó làm việc.

“Tiểu Hắc, đi thôi làm xong việc không thiếu phần cho ngươi”

Tiểu Hắc trong lòng liền vui sướng, thề thốt, “Lão đại ngươi yên tâm giao việc cho ta, ta cam đoan sẽ hoàn thành tốt nó”

Hai người đi trong rừng rậm, 2m3RZ không bao lâu liền gặp một đầu yêu thú, Hắc Hổ Thiên, nhìn qua thì đầu Hắc Hổ Thiên đại khái là cấp hai trung kỳ. Đồng thời Hắc Hổ Thiên cũng phát hiện ra Bắc Tiểu Lục và Tiểu Hắc, nó há miệng to lớn, hàm răng trắng sắc nhọn, đối lập hoàn toàn với bộ lông đen ngầu của nó.

Bắc Tiểu Lục vừa mới Trúc Cơ xong, rất là ngứa tay, liền gặp Hắc Hổ Thiên, không nói nhiều hai bên lao vào nhau tấn công. Một lúc sau, chỉ thấy xuất hiện một hình ảnh, Một con Hắc Hổ Thiên ngoan ngoãn làm vật cưỡi cho một vị thiếu niên, không sai thiếu niên này chính là Bắc Tiểu Lục.

Sau một hồi đánh đập, bạo lực với con Hắc Hổ Thiên, nó đã chịu khuất phục dưới nắm đấm của Bắc Tiểu Lục. Tiểu Hắc tiến lên câu thông, mọi sự đều rất thuận lời, con Hắc Hổ Thiên này đã từng dạ chơi, cho nên vẫn rất biết đường đi.

Ba canh giờ sau, một người một hổ một xà xuất hiện bên ngoài đất hoang, Bắc Tiểu Lục hơi có chút ấn tượng nơi này, mở bản đồ ra, không sai nơi này chính là gần Hải Giác Thành. Xem như mọi chuyện thuận lợi, Bắc Tiểu Lục cũng không để cho hắc Hổ Thiên đi một chuyến vô ích, cho nó một linh tủy cùng linh quả.

Đang định tế phi kiếm ra, Bắc Tiểu Lục liền phát hiện dưới chân có đồ vật cọ cọ vào, quay đầu lại liền thấy Hắc Hổ Thiên nó vẫn chưa hề rời đi, còn cọ cọ vào chân hắn, xem như lấy lòng. Bắc Tiểu Lục dường như hiểu điều gì, hỏi nó:

“Không phải chứ, mày muốn đi theo tao hả?”

Hắc Hổ Thiên nghe thấy âm thanh Bắc Tiểu Lục, dường như là hiểu hắn nói gì, gật gật đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn.

Mẹ nó chứ! Hắn còn cảm thấy lonh lanh.

Suy nghĩ một chút, hình thể Hắc Hổ Thiên cao chừng hai mét, rất cường tráng, bộ lông màu đen nhánh, trên thân có những đường vân màu trắng như tuyết, đối lập mà lại nổi bật. Nghiêm túc xem qua một lượt Hắc Hổ Thiên, Bắc Tiểu Lục thế mà lại cảm thấy không tệ.

Lại nhìn qua Tiểu Hắc cùng Hắc Hổ Thiên, liền cam thấy Hắc Hổ Thiên làm thú cưỡi vẫn oai phong hơn.

“Được rồi, nếu như mày muốn theo tao cũng được, chúng ta ký kết khế ước”

Bắc Tiểu Lục thả một tia thần thức ra, xâm nhập vào trong linh hồn của Hắc Hổ Thiên, như vậy là xong, chỉ cần Hắc Hổ Thiên không phản bội hắn, thì hắn cũng không can thiệp tự do của nó.

“Vậy chúng ta đi”

Thu hết Hắc Hổ Thiên và Tiểu Hắc vào Ngũ Hành Nhẫn, còn hắn thì ngự kiếm bay về Hải Giác Thành. Bỗng lúc này Truyền Âm Phù dị động, Bắc Tiểu Lục mở ra xem, người gửi không phải ai khác, chính là Tây Thái Thần.

“Bắc huynh, đã mấy tháng không liên lạc được rồi, ngươi không có xảy ra chuyện gì chứ?”

Liên tiếp là mấy thông tin Tây Thái Thần gửi, Bắc Tiểu Lục mới nhớ ra mình không có để ý, hôm nay mới phát hiện. Bắc Tiểu Lục không nghĩ nhiều liền đáp lại tin nhắn cho Tây Thái Thần, rằng mình không sao, đang trên đường vào Hải Giác Thành.

Hắn vừa mới đáp không lâu, bên kia Tây Thái Thần liền truyền tin trở lại, hai người hẹn gặp nhau ở tửu lâu.

Cất đi Truyền Âm Phù, Bắc Tiểu Lục ngự kiếm bay đi, chỉ để lại một tàn ảnh mơ hồ.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.