Thất Hữu Bất Trực

Chương 79



Cố Văn Vũ sau khi tắm rửa xong xuôi từ trong phòng tắm đi ra, thấy Thái Dương nằm ngang ngược trên chiếc giường đơn duy nhất trong phòng, tựa hồ đã muốn rơi thật sâu vào bên trong giấc “ngủ say”. Trên người cậu cái gì cũng không có mặc, làn da trần trụi mới tắm táp bị nước ấm hấp hơi có chút phát hồng, tản ra hương sữa tắm nhàn nhạt. Hệ thống sưởi ấm của khách sạn cũng rất tốt, nhiệt độ trong phòng rất cao, cho nên Thái Dương cũng không có tiến vào trong ổ chăn, mà là đem chăn vo viên một đống ôm vào trong ngực, chỉ dùng một chiếc khăn tắm tuyết trắng nhẹ nhàng che phủ từ phần eo trở xuống đùi.

Cố Văn Vũ liếc nhìn Thái Dương một cái, tắt đèn, lên giường, gian nan đem chiếc chăn từ trong cánh tay của Thái Dương cứu vớt ra, mở rộng phủ lên thân hai người, sau đó từ sau lưng ôm chặt lấy cậu. Một phen như vậy, cái khăn tắm vướng víu kia không biết đã bị đá đến nơi nào, hai cánh mông hoa trơn trượt của Thái Dương liền không chút che chắn kề sát trên chiếc quần lót mỏng manh của Cố Văn Vũ, thứ bên dưới quần lót dần dần có phản ứng. Thái Dương chép chép lưỡi, “vô ý thức” chấn động, ở trong lòng Cố Văn Vũ cọ đến cọ đi, thập phần vừa lòng nghe được hô hấp trở nên có chút trầm trọng của Cố Văn Vũ.

“Ưm...... Chật quá, cậu dịch sang chút coi.”

“Giường quá nhỏ, không có chỗ đâu.”

Thái Dương cố sức xoay người, cùng Cố Văn Vũ mặt đối mặt, nhỏ giọng nói: “Là ai bảo cậu đặt phòng đơn chứ!”

“Phòng đôi cần chứng minh thư của em, tiền sảnh nói gần đây kiểm tra có phần nghiêm hơn, nên không cho thuê.” Cố Văn Vũ bình tĩnh giải thích, hắn nhìn Thái Dương, đôi mắt trong bóng đêm có vẻ phá lệ sáng ngời.

“Thật không...... Nói như vậy, là lỗi của tớ rồi? Phải không?” Thái Dương khiêu khích đem đầu tiến sát vào, cơ hồ chạm đầu mũi cùng hắn.”Liên lụy cậu nghỉ ngơi không tốt, phải không?”

“Không có.” Cố Văn Vũ lại đem Thái Dương ôm thật chặt thêm, “Như thế này rất tốt.”

“Tốt? Thế nào tốt cơ? Thế này á?” Thái Dương vô lại cười, tiến lại gần hôn lên khóe miệng Cố Văn Vũ, móng vuốt không thành thật sờ lên ***g ngực trơn nhẵn rắn chắc của Cố Văn Vũ, sau đó một chút một chút đi xuống đi xuống xuống chút nữa, kéo quần đùi hắn ra thò tay vào, ôm chặt lấy.”Hay là thế này?”

Cố Văn Vũ hít một hơi, bất chợt nắm lấy tay Thái Dương kéo lên đỉnh đầu cậu, sau đó nghiêng thân đem người đặt ở phía dưới.

“Này này này, cậu làm gì thế, cậu mới nãy chính là nói đắp chăn đơn giản đi ngủ gì gì cơ mà, làm người phải có uy tín nha ông chủ! Nói một đằng làm một nẻo là không được nha......” Thái Dương bắt đầu lải nhải liên miên nói một đống vô nghĩa.

Cố Văn Vũ cúi đầu hung hăng hôn một cái trên môi cậu, thanh âm khàn khàn mắng: “Em đừng có không thành thật vậy chứ.”

Thái Dương quay đầu: “Cái gì mà có làm hay không chứ...... Thực không nhã nhặn tý nào......”

“Nâng chân lên nào.” Bàn tay ấm áp của Cố Văn Vũ chậm rãi lướt qua đùi trong của Thái Dương.

Thái Dương lúc này mới ý thức được vấn đề có chút nghiêm trọng, mơ hồ cảm giác được thiết côn nóng cứng kia của Cố Văn Vũ đã muốn đặt ở nơi huyệt khẩu mình, đồng tử co rút, kêu to: “Chết tiệt, Cố Văn Vũ! cậu sao lại trực tiếp tiến vào như thế! Bôi trơn..... A!”

Cố Văn Vũ gắt gao ngăn chặn ý đồ giãy dụa lộn xộn của chú nhóc IT, cúi đầu hôn thật sâu lên môi cậu, cùng lúc đó, phần eo dùng sức đẩy, hoàn toàn tiến vào trong.

Thái Dương đau đến khóe mắt rớm lệ, muốn kêu lại kêu không nổi, bị nụ hôn của Cố Văn Vũ chặt chẽ ngăn chặn. Xâm nhập không có dạo đầu khiến cậu cơ hồ sụp đổ, muốn cắn đầu lưỡi Cố Văn Vũ cho hả giận. Song lại chẳng thể nhẫn tâm, vì thế chỉ có thể tội nghiệp mà rên rỉ.

Cố Văn Vũ sau khi tiến vào đợi trong chốc lát, chờ Thái Dương hoàn toàn thích ứng mới chậm rãi di chuyển. Nụ hôn của hắn thực ôn nhu, nhưng động tác bên dưới lại cực đủ lực công kích, hiển thị đến tàn nhẫn, trong lúc đó tiến xuất không chút lưu tình, từng chút va chạm đến vang lên ba ba.

“Đau à?” Lúc rời môi ngắn ngủi, Cố Văn Vũ hỏi.

“Chết tiệt cậu mẹ nó thử xem!” Thái Dương chửi ầm lên, bất quá tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, sự đau đớn cùng cảm giác không thích ứng lúc ban đầu kỳ thật đã qua đi, lúc này theo mỗi lần Cố Văn Vũ đâm rút, trong lúc ma sát mơ hồ sinh ra khoái ý. Đặc biệt là thời điểm một chỗ nào đó bị đâm trúng, giống như có một luồng điện lưu cấp tốc lan xuống hạ thể, thoải mái đến khiến cậu thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

“Không đau một lần e rằng em không nhớ rõ. Ông chủ không phải dễ dụ thế đâu nha, biết chưa hả?” Cố Văn Vũ nói xong lại nhẹ nhàng hôn Thái Dương, đồng thời gia tăng tốc độ bên dưới.

Thái Dương bị Cố Văn Vũ nện đến thở dốc, đã muốn không còn sức nói chuyện, ánh mắt mơ màng nheo lại, không còn tiêu cự. Cố Văn Vũ chăm chú nhìn vẻ mặt của cậu, một lần lại một lần xâm nhập, một tay ôm thắt lưng cậu, đem thân thể cậu gắt gao siết lại phía trước. Hai người kề sát chặt chẽ, bé con nho nhỏ của Thái Dương bị phần cơ bụng của Cố Văn Vũ không ngừng ma sát, trước sau đồng thời trải qua kích thích tiêu hồn, thậm chí cũng không cần tay vỗ về.

Rất nhanh, dưới kích thích nhân đôi, đôi mắt Thái Dương đột nhiên mở lớn, thân thể run nhè nhẹ, cậu nhìn về phía Cố Văn Vũ, đứt quãng nói: “Hôn...... hôn tớ đi......”

Cố Văn Vũ cúi đầu hôn cậu, thân hình đè sấp trên người cậu lại hung hăng đẩy hai cái, cuối cùng hai người cơ hồ là đồng thời bắn ra.

Thái Dương ôm cổ Cố Văn Vũ, hai người tiếp tục triền miên ôm hôn. Trên chiếc giường đơn không chút không gian dư thừa, lại chỉ có thể ôm nhau như vậy mà nằm, thân thể trần trụi kề sát nóng bỏng khó nhịn, rất nhanh bọn họ liền lại có phản ứng.

“Cố Văn Vũ, cậu mẹ nó phải bồi thường tớ đi!” Thái Dương ở trên môi Cố Văn Vũ nhẹ nhàng cắn một cái, phẫn hận nói.

“Bồi thường? Vì sao?”

“Vì sao á!” Thái Dương không tin nổi trừng lớn mắt, “Là vì cậu hôm nay đã qua quýt còn thô bạo! Nhớ đến lần đầu tiên của chúng ta...... cậu...... ôn nhu hơn nhiều!”

Cố Văn Vũ trầm ngâm một chút, nói: “Hôm nay ở chỗ này không có kem dưỡng da.”

Thái Dương phát điên: “Không có kem dưỡng thì cậu không biết dùng thứ khác sao! Nơi này là khách sạn á! Cái gì cũng có hết!”

“Không có.”

“Không có khả năng!”

“Đây là phòng đơn.”

“......”

“Cho nên tôi mới nói không làm.”

“......”

Thái Dương há miệng thở dốc, nhìn Cố Văn Vũ nửa ngày không nói nổi một câu, cuối cùng vuốt mặt, nói: “Không được, dù sao cậu cũng phải bồi thường tớ, để cho tớ làm một lần!”

“Em á?”

“Đúng, lần này tớ phải ở phía trên! Như thế mới công bằng!” Thái Dương cầm bé tiểu Thái đang ngẩng đầu ưỡn ngực, nóng lòng muốn thử nói.

“Được.”

Làm cho Thái Dương ngoài ý muốn chính là, Cố Văn Vũ cư nhiên lại sảng khoái đáp ứng, cậu thậm chí còn chưa dùng tới lời kịch lên án mà bản thân đã chuẩn bị để thao thao bất tuyệt kế tiếp.

“Vậy...... vậy nếu tớ ở phía trên, cậu...... cậu có thể rút ra đi được không?” Thái Dương đỏ mặt nhỏ giọng nói, chỉ chỉ bộ phận nơi hai người vẫn kết nối y nguyên.

“Không cần.”

“Không cần?”

Thái Dương khó hiểu, còn đang buồn bực vì sao không cần, Cố Văn Vũ đột nhiên ôm cậu xoay người, hai người trên dưới tức thì đảo ngược. Thái Dương nằm sấp trên thân Cố Văn Vũ, hai chân tách ra khóa ở hai bên, nhất thời cảm thấy thứ đang cắm trong thân thể cậu theo tư thế biến hóa lại thâm nhập thêm vài phần.

“Ưm...... ư.” Một vòng kích thích mới, làm cho Thái Dương nhịn không được phát tiếng rên rỉ, đầu tóc bù xù khó nhịn cọ ở trước ngực Cố Văn Vũ.

Cố Văn Vũ sờ sờ đầu Thái Dương, nói: “Nào, lần này đổi thành em di chuyển đó.”

Thái Dương: “......”

Rạng sáng bốn giờ rưỡi, ngoài cửa sổ tuyết nhỏ rơi rơi.

Cố Văn Vũ rốt cục rút khỏi thân thể Thái Dương, sau khi dùng khăn giấy lau sạch sẽ chiến trường, đem Thái Dương đã muốn rơi vào tình trạng kiệt sức kéo vào trong khuỷu tay, hai người nằm trên chiếc giường nhỏ, rúc vào trong chăn đệm ấm áp.

“Muốn chết quá......” Thái Dương hừ hừ nói.

“Ngủ đi, muộn chút hẵng dậy, đến lúc đó tôi sẽ lái xe.”

“Cố Văn Vũ, cậu yêu tớ chứ?”

“Ừ.”

“Nếu yêu tớ, vậy để tớ thượng cậu đi!” Thái Dương đối với ước nguyện lúc ban đầu vẫn canh cánh trong lòng, ngẩng đầu mong đợi nhìn Cố Văn Vũ.”Được không được không?”

Cố Văn Vũ bị Thái Dương mè nheo đến đau đầu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Ừ, đợi sau này hẵng nói.”

“Sau này là lúc nào? Cho một thời gian cụ thể đi chứ? Lần sau? Hay lần sau nữa? Lần sau sau nữa?”

“Sau khi kết hôn đi.”

“Kết hôn?”

“Ừ.” Cố Văn Vũ kỳ thật vốn mệt mỏi đến không muốn nói chuyện, nhưng câu chuyện đã dẫn đến chốn này, hắn liền đơn giản nói ra, “Tôi trước kia đã tra qua, nghe nói Canada có hỗ trợ người đồng giới nước ngoài đăng kí kết hôn, hơn nữa thủ tục cũng rất đơn giản.” Nói tới đây, Cố Văn Vũ đột nhiên có điểm không nói tiếp được, tạm dừng chốc lát, mới nghiêng đầu nhìn về phía Thái Dương, trong ánh mắt mang theo một chút không xác định: “Thái Dương, chúng ta kết hôn đi, em có nguyện ý không?”

Thái Dương ngơ ngác nhìn Cố Văn Vũ, sửng sốt hồi lâu, đột nhiên phì ra một tiếng cười: “Phụt ha ha ha...... Cố Văn Vũ không thể tưởng được cậu...... cậu lại thuần khiết như vậy! Đây là...... Đây là muốn đem tấm thân xử nữ ở đêm tân hôn lưu lại cho tướng công sao?! Ha ha ha ha...... Má ơi cười chết tớ mất!”

Cố Văn Vũ: “......”

Thái Dương cười đến đau bụng, uất ức tích tụ trong lòng lúc trước rốt cục cũng trở thành hư không. Cậu nhoài người trên thân Cố Văn Vũ cười đến co quắp, cuối cùng thật sự mệt không chịu nổi, mới chậm rãi ngừng lại, ôm lấy eo Cố Văn Vũ, nhẹ giọng nói: “Kết hôn rất tốt mà, tớ đương nhiên nguyện ý nha. Nhưng mà lần này về nhà, tớ chỉ có thể lấy thân phận bằng hữu mà đem cậu giới thiệu cho người nhà, cậu...... sẽ không khó chịu trong lòng chứ?”

“Sao thế được?” Cố Văn Vũ nghe giọng điệu thật cẩn thận sợ mình khó chịu của Thái Dương như vậy, trong lòng đột nhiên ấm áp, nhịn không được lại hôn lên môi cậu, “Ngủ đi, đừng nghĩ loạn nữa.”

Thái Dương kỳ thật đã muốn mệt đến nửa ngủ nửa tỉnh, lại líu ríu vài câu gì đó, ôm Cố Văn Vũ lăn ra ngủ.

Bởi vì suốt đêm trước “lao động” tốn thể lực, bọn họ ngày hôm sau đến gần giữa trưa mới dậy. Thái Dương vừa thấy thời gian liền oa nha nha kêu to một trận, nói nếu về không kịp bữa tất niên trong nhà sẽ bị mama chém chết tươi, vì thế thúc giục Cố Văn Vũ đơn giản ăn mấy miếng cơm liền vội vội vàng vàng xuất phát.

Rạng sáng rơi một hồi tuyết, hiện tại đã muốn ngừng. Bên ngoài ánh mặt trời vô cùng tốt, trời xanh lam, tuyết trắng lóng lánh ánh bạc, muôn nơi đập vào mắt đều là một mảnh tuyết trắng. Chỉ có bị đường cao tốc được dọn sạch lộ ra mặt đường xanh đen, vắt ngang qua giữa cánh đồng tuyết mênh mông.

Thời điểm Thái Dương muốn nhảy lên ghế lái, bị Cố Văn Vũ ngăn lại: “Hôm nay để tôi lái.”

“Cậu không phải......” Thái Dương nhìn nhìn Cố Văn Vũ, “Không sao đâu, tớ lái là được rồi.”

“Em không được. Cứ ra ghế sau nằm đi.” Cố Văn Vũ nói xong, không để ý tới Thái Dương nữa, trực tiếp ngồi vào ghế tài xế.

Thái Dương không rõ Cố Văn Vũ vì sao lại kiên trì như thế, mãi đến thời điểm cậu ngồi trên ghế lái phụ, đột nhiên biến sắc, cái mông vừa mới đặt xuống mặt ghế lập tức nhấc lên, không dám hạ xuống nữa. Cố Văn Vũ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lộ ra nụ cười mỉm trêu cậu. Thái Dương hung hăng liếc hắn mắt một cái, sau đó ôm mông mình đổi sang ghế sau, ngoan ngoãn nằm xuống.

Bởi vì phương bắc nhiệt độ quá thấp, xe nổ máy nửa ngày mới khởi động được. Thái Dương không an tâm từ phía sau thò đầu lên hỏi: “Cố Văn Vũ, cậu có được không a? Không được thì đừng ỷ mạnh, vẫn là để tớ đi.”

Cố Văn Vũ hít sâu một hơi, đem xe lái lên cao tốc, vừa mới bắt đầu còn có một chút không thích ứng, nhưng rất nhanh ngay trong tiếng lải nhải không ngừng nghỉ của Thái Dương liền trầm tĩnh lại.

“Tớ nói cậu thật đúng là xui xẻo nha.” Thái Dương nằm đến phát ngấy, liền ngồi xổm lên, nhoài lên lưng ghế dựa của Cố Văn Vũ.

“Hử? Sao lại xui xẻo?”

“Cậu chán ghét tuyết như vậy, thế mà lại cứ khăng khăng tìm đến một người đến từ chốn trời băng đất tuyết như tớ đây. Sau này mỗi mùa đông đều cùng về nhà ăn tết cậu chịu nổi không đây.”

Cố Văn Vũ hơi hơi cong khóe miệng, từ kính chiếu hậu nhìn về phía Thái Dương, mang thâm ý khác hỏi: “Mỗi mùa đông?”

Thái Dương nhướn lông mi, đúng lý hợp tình: “Đương nhiên! Phong tục người Hán chúng ta, vợ đến tết âm lịch đều phải theo chồng quay về nhà chồng mà!”

“Về nhà?”

“Về nhà!”

Cố Văn Vũ hạnh phúc nheo mắt, tay nắm bánh lái càng thêm vững chắc mạnh mẽ, lái chiếc Excelle dọc theo đường cao tốc chạy như bay, giống như cưỡi một con tuấn mã màu đen xuyên qua cánh đồng tuyết đóng băng vô tận, phá tan muôn vàn khó khăn hiểm trở, nắm tay người yêu thương, phá bỏ mọi hiềm nghi, từ nay về sau trời cao biển rộng, chim bay cá nhảy. Nghĩ đến đây, ngoài cửa sổ xe, tuyết đọng trắng xóa dường như cũng không còn chói mắt như trước, mà cũng trở nên đáng yêu rất nhiều.

“Là may mắn, không phải xui xẻo.”

Qua hồi lâu sau, Thái Dương mới nghe Cố Văn Vũ nói như vậy. Cùng lúc đó, chuyển làn xe chạy, vòng qua dãy núi nhấp nhô kéo dài. Hai bên đã không còn là đất đá vách núi sơn đen, rốt cuộc không còn gì có thể ngăn cản tầm mắt, phóng mắt nhìn lại, là đất đai ngàn dặm rộng lớn, mà trong đó, chôn dấu niềm hy vọng tân xuân.

Chạng vạng sáu giờ, Thái Dương ấn vang chuông cửa nhà.

“Ai vậy!” Bên trong truyền đến giọng nói mẹ Thái Dương.

“Mẹ! Là con, con đã về rồi!” Thái Dương lớn tiếng đáp, nói xong quay đầu lại nhìn Cố Văn Vũ xách theo bao lớn bao nhỏ, hai người nhìn nhau cười.”Con đem Cố Văn Vũ cùng về nè!”

Cửa mở, không khí ngày tết liền bỗng chốc từ bên trong tuôn ra nồng đậm. Mẹ Thái Dương cười đến không khép nổi miệng, hấp tấp đem hai người đón vào, một bên cười một bên mắng: “Nhãi ranh này, không còn về sớm chút! Ông bà nội đều chờ con hết nửa ngày rồi!”

“Ông bà nội?” Nụ cười của Thái Dương cứng đờ, lúc này mới ý thức được bầu không khí om sòm bất bình thường trong nhà.

“Còn nữa, còn có chú hai, thím hai, cô ba, cô út, chị họ cũng đều đến đây rồi! Mau vào a...... Còn đứng ngốc đó làm gì!”

Thái Dương ha ha cười, khóe miệng lại run rẩy. Cậu quay đầu lại nhìn Cố Văn Vũ, quăng cho hắn ánh mắt thông cảm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.