Thất Hữu Bất Trực

Chương 4



Hai giờ sau, vị khách trọ mới đã trở lại, trong tay xách theo túi siêu thị to nhỏ, bên trong đều là hoa quả rau dưa còn có cả thịt tươi sống.

Thái Dương, Trương Gia cùng Lý Lập Bang vừa nghe thấy tiếng liền nhanh chóng chạy tới vây xem. Cố Văn Vũcũng không nhìn bọn họ, trực tiếp mang theo đồ vào phòng bếp.

“Này này, huynh đệ đây là muốn làm gì a!” Lý Lập Bang vừa nói vừa thò đầu vào bếp nhìn quanh.

“Phỏng chừng là muốn tự nấu cơm á.” Trương Gia nói.

Thái Dương thì hai mắt phát sáng, kìm lòng không nổi lê vài bước về phía bếp, quay đầu lại hỏi hai người kia: “Chúng mình có được ăn không nhẩy?”

Lý Lập Bang liếc Thái Dương một cái, lộ nụ cười xấu xa: “Cậu thì hẳn là có, còn bọn tớ thì chắc là không.”

“Nói vậy là sao?” Thái Dương khó hiểu hỏi.

Lý Lập Bang bật cười, không trả lời, vất vả đợi nín cười sau một lúc lâu mới thở gấp vỗ vỗ bả vai Thái Dương, trịnh trọng nói: “Bạn học Thái Dương, về sau mấy người chúng ta nếu không có cơm ăn, thì phải nhờ vào cậu đó.”

Nói xong, liền hai ba bước sải bước lên thang lầu, chui về phòng mình.

“Thằng đó là có ý gì vậy?” Thái Dương quay đầu hỏi Trương Gia.

Trương Gia đẩy kính mắt, nhìn nhìn Cố Văn Vũtrong bếp, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ, cậu ta có thể là muốn cậu đến tối chịu khó thủ thỉ bên gối nhiều nhiều vào, để cho chúng ta có cơm ăn.” Sau đó không đợi Thái Dương có thời gian phản ứng, liền kẹp tờ báo nhanh chóng té lên lầu.

Chỗ này là chữ “Chẩm biên phong” á. Kiểu như là lúc đêm khuya thanh vắng, vợ thủ thỉ bên tai thì chồng cái ji cũng nghe ấy =))

Đương lúc Thái Dương còn đang cân nhắc câu “Thủ thủ bên gối” của Trương Gia là mang ý nghĩa gì, cửa kéo thủy tinh phòng bếp lại đột nhiên bị đẩy ra, Cố Văn Vũ vẫn một tay đút túi như thể bị sái khớp, nhìn Thái Dương đứng một mình trong phòng khách, chỉ thản nhiên hỏi: “Có kiêng gì hay không?”

“Hở?” Thái Dương cảm thấy với chỉ số IT cao của mình, có điểm theo không kịp tiết tấu của vị khách trọ mới này.

“Bọn họ.” Đầu Cố Văn Vũ hơi nghiêng về phía tầng trên, ánh mắt lại vẫn nhìn Thái Dương, “Có kiêng ăn gì không?”

“Nga...... chắc không có.”

“Còn cậu?”

“Cũng...... Cũng không có.”

Cố Văn Vũ không nói gì, kéo cửa phòng bếp, lại quay về tiếp tục đun canh xào rau.

Thái Dương tự xưng tinh anh IT chung quy cũng coi là thông minh, dù cho hành sự của vị khách trọ này có điểm quỷ dị, song cậu đã lý giải được đầy đủ ý nghĩa trong lời nói của hắn, vậy nên mắt sáng như sao, lập tức chạy vội lên lầu đập cửa phòng Lý Lập Bang cùng Trương Gia, tuyên bố này một tin tức tốt khuấy động lòng người:

Bọn họ rốt cục cũng được ăn uống tử tế rồi!

......

Quách Minh Viễn buổi chiều nhận được điện thoại từ công ty, liền tức khắc bị triệu đi. Trước khi ra cửa anh vô cùng tiếc nuối nhìn nhìn thức ăn trên bàn cơm, thầm than mình không có lộc được ăn.

Bữa tối thịnh soạn đến bất ngờ, gan lợn xào tiêu, cải trắng luộc, vịt hầm tương xé phay, ngư hương bung cà, quế ngư hấp...... Bất luận là phối hợp dinh dưỡng cho đến hương vị, đều hoàn mỹ không chê vào đâu được. Cố Văn Vũ vẫn không nói gì, chỉ im lìm cúi đầu ăn cơm.

Người ta có câu, “Ăn được của người ta thì phải biết đường mà trả ơn”. Dưới nhiệt khí dày đặc thơm nức mê người của nồi canh sườn lợn bí đao, Thái Dương, Lý Lập Bang sớm đã coi vị khách trọ mới này thành người một nhà tương thân tương ái.

Nguyên văn là ” Nã nhân gia thủ nhuyễn, cật nhân gia chủy đoản”

“Oa, Cố Văn Vũ tay nghề cậu thật là giỏi quá!” Lý Lập Bang vốn nhìn người khác có chút không vừa mắt, tán thưởng không hề che dấu, “Không phải chuyên nghiệp đấy chứ?”

“Phải a, quả thực là đầu bếp cấp cao!” Thái Dương giơ ngón tay cái lên.

“Đúng rồi, chúng ta còn chưa có tự giới thiệu qua.” Trương Gia nói, “Mình là Trương Gia, thằng này là Lý Lập Bang, Thái Dương cậu hẳn đã biết rồi, là người ngủ chung phòng với cậu, ba chúng mình đều là đến Thiên Độ để thực tập.”

Thái Dương cắn đũa liếc xéo Trương Gia một cái, ở trong lòng thầm mắng: hứ, đồ khỉ gió nhà cậu, có cần thiết phải đặc biệt cường điệu là ngủ chung phòng không...... = =

“Cậu thì sao Văn Vũ?” Bụng đã được ăn, kỹ năng bắt chuyện tự nhiên như ruồi của Thái Dương đã lại khôi phục hoàn toàn, tò mò hỏi, “Không phải thật sự là đầu bếp đấy chứ!”

Cố Văn Vũ khụ một tiếng, giống như bị hóc xương cá, cuối cùng ngừng một lát, mới thấp giọng nói: “Viết phần mềm di động.”

“Hoành tráng a! Vậy làm cho công ty nào thế?” Thái Dương lại hỏi.

Cố Văn Vũ không nói gì, nhanh chóng ăn xong cơm rồi liền rời khỏi bàn ăn.

Mấy người còn lại cũng đã ăn được lưng lửng, thấy Cố Văn Vũ đối với vấn đề này có chút lảng tránh, Trương Gia nói khẽ với hai kẻ còn lại: “Không chừng là công ty nhỏ không có danh tiếng gì, cậu ấy đã không muốn nhắc tới chúng ta sau này cũng đừng hỏi lại.”

Lý Lập Bang cùng Thái Dương đều rất biết điều đồng loạt gật đầu, cũng không lấn cấn gì nữa.

Ăn không của người ta, dù là mặt dày đến đâu cũng không thể không biết xấu hổ phủi mông bỏ đi, vì thế Thái Dương, Trương Gia cùng Lý Lập Bang liền xung phong đảm nhận công tác dọn dẹp sau khi ăn xong.

Ba người liếc nhìn nhau một cái, trong nháy mắt chớp điện, Lý Lập Bang cướp được cái chổi, Trương Gia cướp được khăn lau, một phụ trách quét rác một phụ trách lau bàn. Mà Thái Dương cái gì cũng không cướp được liền chỉ còn lại có nhiệm vụ quang vinh nhất mà cũng nặng nề nhất —— rửa chén.

Thái Dương nhìn hai kẻ sung sướng khi người gặp họa kia, thầm nghiến răng, nhưng rốt cục cũng không nổi giận, tự cho mình xui xẻo, ủ rũ tiu nghỉu thu dọn bát đũa.

Song đúng lúc ấy, Cố Văn Vũ lại đi tới, nhanh lẹ dứt khoát dọn hết bát vào mâm, bưng vào chậu rửa trong phòng bếp, Thái Dương có điểm ngượng ngùng, vội vàng ngăn lại, nói: “Này...... cái này để tớ rửa cho...... Nói như thế nào đi nữa chúng tớ cũng nên chia sẻ một chút, sao có thể để cậu......”

“Khỏi cần.” Cố Văn Vũ chẳng thèm chờ Thái Dương nói hết câu khách sáo liền lạnh tanh nói.

“Ấy...... thế coi sao được......”

Vị khách trọ mới không thích bị người khác phiền nhiễu nhíu nhíu mày, đơn giản trực tiếp vòng qua cậu. Sau đó ném một câu “Cậu rửa không sạch”, rồi không để ý đến cậu nữa, đem tất cả bát đĩa rửa sạch sẽ bỏ vào trong tủ khử độc, kế tiếp không nói một lời đi vào phòng tắm tắm rửa.

......

Thái Dương trước giờ vốn lười biếng, cơ bản hai ba ngày mới tắm rửa một lần, hôm qua mới vừa tắm qua, nguyên bản theo tính cách cậu sẽ không tắm thêm lần nữa vào hôm nay. Nhưng mà, nhìn thấy Cố Văn Vũ sạch sẽ mát mẻ từ nhà tắm bước ra, Thái Dương đột nhiên dâng lên một ý niệm “Ngày đầu ngủ chung cần phải lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho nhau” kỳ quái trong đầu, cũng chạy vào nhà tắm mãi đến khi tẩy rửa cho mình thơm nức mới chịu ra.

Buổi tối mười giờ, Quách Minh Viễn vẫn chưa trở về, phỏng chừng là bởi vì có hạng mục quan trọng nào đó bị công ty đổ đầu, mà Trương Gia quen thói ngủ nghỉ đúng giờ đã bắt đầu chuẩn bị gội rửa đi ngủ, con cú đêm Lý Lập Bang thì lại khác thường từ trên tầng tót xuống, nháymắt với Thái Dương đang cuộn ổ xem TV ở phòng khách.

“Sao chưa về phòng? Đừng để cho người ta sốt ruột chờ chứ......”

“Cút! Đồ ăn no rửng mỡ!” Thái Dương mắng, vớ lấy cái gối quăng về phía đầu Lý Lập Bang.

Lý Lập Bang chẳng những không né, ngược lại đón lấy, để cho gối đầu nện vào trước ngực, sau đó làm ra vẻ hưởng thụ tiêu hồn, ghê tởm đến mức khiến Thái Dương muốn nôn ra cả món canh sườn mới ăn buổi tối, không muốn nhìn tiếp nữa, liền dứt khoát nhảy khỏi sô pha, trừngmắt liếc xéo Lý Lập Bang một cái, sau đó rất đàn ông ưỡn ngực ngẩng đầu đi về phòng mình.

Thời điểm Thái Dương đẩy cửa vào phòng, Cố Văn Vũ đang miệt mài gõ bàn phím laptop, Thái Dương liếc một cái vào từng hàng ngôn ngữ lập trình thần tốc hiện lên trên màn phản quang, giật mình há hốc miệng.

Người này không đơn giản a!

Cậu yên lặng đi đến trước giá sách cầm lấy quyển sách che mặt, sau đó lừa mình dối người chỉ để lộ đôi mắt rình trộm phía sau Cố Văn Vũ, nhìn nửa ngày cũng không hiểu nổi hắn đến tột cùng là đang soạn chương trình gì. Cậu nhìn đến chuyên chú, vậy nên đến khi Cố Văn Vũ ngừng gõ xoay người nhìn về phía cậu, cậu cũng chưa phản ứng lại. Đến thời điểm biết việc mình nhìn trộm bị người ta bắt tại trận, mới ở dưới cái nhìn chăm chú lạnh lùng của đối phương xấu hổ lùi từng bước nhỏ về bên giường, xoay người leo lên.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, ngay cả tiếng gõ phím cũng đều không có, sau một lúc lâu, Cố Văn Vũ đột nhiên hỏi: “Pass wifi nơi này là do ai thiết lập vậy?”

“Tớ, sao thế?” Theo quán tính làm việc, nên Thái Dương sau khi lên giường nằm vẫn cứ úp cuốn sách kia lên mặt, thanh âm có điểm buồn bực, “A phải rồi, cậu muốn pass a......”

“Không cần, đã biết rồi.” Cố Văn Vũ nói, đối với hắn mà nói, phá giải một cái pass wifi bình thường quả thực không đáng để nhắc tới.

Lúc này hiện lên trên màn hình máy tính đúng là pass wifi của bọn họ: yiqigaoji

Cố Văn Vũ trầm mặc nhìn password kia một lúc lâu, ánh sáng trên màn hình máy tính phản chiếu chỗ sâu trong con ngươi đen nhánh, bất chợt, trên khuôn mặt vẫn luôn không có chút biểu cảm gì, hiện lên một tia cười nhàn nhạt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.