“Dạ!” Diệp Gia gật đầu: “Hôm qua em đi chợ mua đồ, gặp được Đoàn Hiểu Quân, nên ổng kể cho em nghe rồi.”
Gặp quỷ.
Phó Tri Duyên chỉ vừa mới nhận được lệnh chuyển công tác từ cục Dương bên kia, thế mà mấy người ở cục cảnh sát đã biết tin tức còn sớm hơn cả anh, còn có cái miệng như bà hàng xóm của Đoàn Hiểu Quân nữa, nếu như không phải anh sắp chuyển công tác thì anh sẽ cho thằng nhóc kia biết tay! Hừ!
“Vậy em...”
Diệp Gia chớp chớp đôi mắt, không có phản ứng gì đặc biệt.
Quả nhiên là anh tự mình đa tình...
Thế này thì có chút xấu hổ rồi.
“Vẫn còn chút phiền phức.” Diệp Gia múa ngón tay: “Em đã ký hợp đồng với ông chủ Trình là làm đủ một năm ở Tri Vị Hiên thì anh ta sẽ cho em năm phần lợi tức, nếu như mới 9 tháng mà nghỉ thì sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng, em phỏng đoán cái ông bủn xỉn kia thế nào cũng bắt em bồi thường tiền hợp đồng!”
“Diệp Gia.” Phó Tri Duyên nhìn vào mắt cô: “Anh không định...đưa em đi cùng đến Nam Thành.”
Diệp Gia sửng sốt.
Không khí lập tức đóng băng, tiếp đó là sự im lặng kéo dài vô tận.
“Anh...nói đùa gì vậy?” Cô giải thích: “Dĩ nhiên là em muốn đi cùng anh Tri Duyên rồi! Dĩ nhiên là em...”
Sau đó, cô đã hiểu ánh mắt của anh, anh muốn để cô ở lại Lộc Châu, anh căn bản là chưa bao giờ nghĩ đến việc dẫn cô đi cùng.
Phó Tri Duyên nhìn ánh mắt đầy ủy khuất, trừng anh như kẻ phụ tình của Diệp Gia, lưng anh như bị kim chích.
Đột nhiên cô ‘‘hức’’ một cái.
“Không cho phép khóc!” Phó Tri Duyên lập tức tăng âm lượng.
Tiếng nấc của Diệp Gia dừng lại, đôi mắt to chớp chớp, nước mắt đã...tụ lại nơi vành mắt, sắp rơi xuống.
“Loại nơi như Nam Thành không phải là nơi mà một cô bé như em có thể ở được.” Cuối cùng Phó Tri Duyên cũng mềm dịu lại, khuyên bảo hết nước, nói: “Nơi đó rất là nguy hiểm.”
“Em không sợ.” Diệp Gia quật cường lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, hít hít cái mũi: “Thật đấy, em không sợ chút nào đâu.”
“Nhưng anh sợ.” Phó Tri Duyên vươn tay đặt lên vai cô: “Diệp Gia, em ở lại Lộc Châu phát triển sự nghiệp mà mình yêu thích, xây dựng kế hoạch tương lai cho bản thân, như vậy rất tốt, không cần vì anh mà gián đoạn tất cả.”
“Không sao đâu anh! Em sẽ ngoan ngoãn mà, sẽ không gây phiền phức cho anh.” Diệp Gia liên tục bảo đảm: “Em đã lên kế hoạch cả rồi, thuê một cửa hàng nhỏ ở Nam Thành, mở một quán ăn, em có thể tự lập, em...”
Diệp Gia chưa kịp nói hết câu, Phó Tri Duyên bỗng nhiên ngắt lời cô: “Diệp Gia, em là điểm yếu duy nhất của anh.”
Cô ngơ ngác.
Một câu thôi, liền chặt đứt ý niệm của cô.
Cô sẽ trở thành nhược điểm của anh.
Nếu lúc trước nghe được lời này thì nói không chừng cô sẽ rất vui, nhưng hiện tại ngoài đau khổ ra thì chỉ có đau khổ.
Cô sẽ...gây thêm phiền phức cho anh mất.
“Anh đi...đi bao lâu?” Nước mắt cô đảo quanh hốc mắt.
“Nhanh thì 3 năm, lâu thì 5 năm, bắt được ông trùm Khôn gia anh liền trở về.”
“Nếu vẫn không bắt được, thì có phải anh...”
Không trở về nữa?
“Sẽ không.” Phó Tri Duyên cười cười, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt cô: “Hãy tin tưởng anh Tri Duyên.”
Diệp Gia đột nhiên trèo xuống giường, lắc đầu điên cuồng, cắn răng, nói lớn: “Em không tin anh đâu, đồ xấu xa!” Nói xong liền xoay người chạy ra khỏi phòng, đến phòng cho khách, đóng cửa cái rầm.
“Đồ xấu xa!”
“Đồ xấu xa!”
“Phó Tri Duyên đại khốn kiếp!”
Diệp Gia trùm mình trong chăn, cắn vỏ chăn, không thể ngừng khóc, nức nở rung cả giường gỗ, trong lòng mắng anh là đồ khốn kiếp hàng trăm lần.
Phó Tri Duyên đứng một mình trên ban công, châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Ánh trăng tròn sáng, màn đêm tĩnh lặng.
Anh muốn đưa cô đi cùng biết bao nhiêu, muốn ở bên cô mãi mãi biết bao nhiêu, nhưng anh nào dám chứ!
Những gã hung ác kia, trước kia cũng không phải chưa từng tiếp xúc qua, thế nên làm sao anh dám đặt cô vào tình huống nguy hiểm như thế được.
Bảo cô đợi anh, cách này còn ích kỷ hơn nữa.
Năm ba năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn a!
Đi tới trước cửa phòng cô, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào ẩn nhẫn bên trong, tim anh như thắt lại.
Gõ cửa, anh nói: “Diệp Gia, mở cửa, anh có chuyện muốn nói.”
“Phó tiên sinh, tối nay em không muốn nghe anh nói chuyện.” Cô cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, bắt bản thân bình tĩnh lại.
Nữa, lại Phó tiên sinh nữa rồi đó.
Anh không miễn cưỡng cô nữa, đi được vài bước, suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh lui lại nói: “Diệp Gia, đừng khóc nữa em, đến giường anh ngủ đi.”
Cửa truyền đến một tiếng rầm nhẹ, sau đó là tiếng gối rơi xuống đất.
Tính khí còn rất lớn.
-
Phó Tri Duyên mất ngủ đến 5h sáng, rồi mới dần dần ngủ thϊếp đi, khi tỉnh dậy đã gần trưa, anh trở người ngồi dậy, việc đầu tiên làm là đi tìm Diệp Gia.
Cửa phòng đóng chặt, gõ cửa nhưng không ai đáp, anh đẩy cửa đi vào, chăn gối được gấp gọn gàng, nhưng không thấy người.
“Diệp Gia.” Anh gọi tên cô, đi tới phòng khách.
Trong phòng khách cũng trống không, gió thổi tung rèm cửa bay phấp phới.
Không biết lại chạy đi đâu nữa rồi.
Anh ngồi ở ghế sô pha đợi cô cả hai tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa trở lại.
Anh vô thức xoay xoay điện thoại trong tay, cuối cùng vẫn bấm số gọi cho cô.
Điện thoại reo lên hai tiếng rồi truyền đến âm báo bận.
Cúp điện thoại của anh?!
Con bé này!
Phó Tri Duyên đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, trước tiên đến trường dạo một vòng, nghỉ hè nên trong trường thưa thớt người, những người ở lại đều là những sinh viên đang chuẩn bị cho thi lên nghiên cứu sinh, trên sân vận động, con đường cỏ xanh mướt, nhưng không thấy người, anh lại đi tới phố ẩm thực ngoài trường dạo một vòng, trên phố không có mấy người, hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa bao gồm cả quán ăn Tri Vị Hiên.
Cô có thể chạy đi đâu nhỉ?
Cả một buổi chiều, Phó Tri Duyên tùy ý đi lang thang trên đường, ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở bên trong cửa kính.
Cô mặc một cái váy màu đỏ nhạt cùng với đôi giày đế cao, búi tóc củ tỏi, chống khuỷu tay lên tủ kính cửa hàng trang sức, đang lựa mua thứ gì đó.
Nhân viên cửa hàng đánh theo sở thích của Diệp Gia, không ngừng giới thiệu sản phẩm cho cô, ánh mắt Diệp Gia lưu luyến những đồ vật lấp lánh trong tủ kính, không hề phát giác ra Phó Tri Duyên đang đứng ngoài cửa.
Tối hôm qua buồn bã tới cỡ đó.
Thế mà hôm nay có tinh thần mà đi dạo mua trang sức rồi?
Hồi phục nhanh như vậy, Phó Tri Duyên còn tưởng là cô đang trốn ở đâu đó khóc nữa, nên nóng gan nóng ruột mà muốn đi tìm cô, an ủi cô.