Nghĩ đến đây, Hoàng Minh Đức đã bày ra vẻ mặt vui cười, nói: "Chị dâu, chị cũng đừng quá lo lắng! Hiện tại mọi chuyện cũng đã được giải quyết xong rồi."
Ôn Chỉ Văn ngạc nhiên: "Đã giải quyết xong?”
Sao cô lại chưa nghe Vu Hoài Ngạn nói đến chuyện này nhỉ?
Mỗi ngày Vu Hoài Ngạn về nhà thì tâm trạng đều không được tốt lắm, cô còn cho rằng không có tiến triển gì...
"Đúng vậy, may mắn là có anh Ngạn." Hoàng Minh Đức bắt đầu khoác lác: "Trên thế giới này không có phiên phức nào mà canh Ngạn lại không giải quyết được. Chị dâu, em nói cho chị nghe...
Hoàng Minh Đức nhắc đến những kỹ thuật tiên tiến nhất, dù sao Ôn Chỉ Văn cũng nghe không hiểu gì.
Nhưng nghe công ty không có chuyện gì thì Ôn Chỉ Văn rất vui mừng.
"Giải quyết xong là được rồi." Ôn Chỉ Văn thở phào nhẹ nhõm. "Đúng vậy, một tuần lễ trước đã giải quyết xong cả rồi." Hoàng Minh Đức phụ họa: "Anh Ngạn rất lợi hại."
Nghe nói đến đây, Ôn Chỉ Văn lập tức mở to mắt, gần từng chữ hỏi: "Một tuần trước?"
Hoàng Minh Đức gật đầu: "Có phải rất lợi hại không?”
Ôn Chỉ Văn cười, chậm rãi nói: "Ừ. Đúng. Là. Rất. Lợi. Hại!"
Hoàng Minh Đức nhìn đồng hồ, nói: "Ôi, đã đến giờ này rồi à! Chị dâu, chị đưa cơm lên đó đi ạ, em cũng đi ăn cơm đây."
"Được, anh đi thong thả!" Ôn Chỉ Văn tạm biệt anh ta.
Ôn Chỉ Văn nhìn theo bóng lưng Hoàng Minh Đức đi ra khỏi công ty, cô lại nhìn mấy hộp cơm mình mang theo.
Ôn Chỉ Văn nhịn không được cười găn một tiếng.
Tên đàn ông chó chết Vu Hoài Ngạn này đúng là rất giỏi.
Một tuần vừa rồi, anh diễn cũng rất vất vả nhỉ? Không trao cho anh giải diễn viên xuất sắc thì đúng là thiệt thòi cho anh quái!
Còn đưa cơm? Để anh ăn không khí di
Ôn Chỉ Văn dứt khoát quay người, giày cao gót giãm lên sàn nhà phát ra tiếng kêu vang dội, đang biểu thị sự bất mãn trong lòng chủ nhân của nó.
Cô đi ra khỏi công ty mà không quay đầu lại.
*
Vu Hoài Ngạn nhìn thấy tin nhắn Ôn Chỉ Văn gửi đến là một giờ sau.
Vừa rồi anh vẫn đang họp, cũng không rảnh để ý đến điện thoại di động.
Vốn tưởng rằng khi quay lại văn phòng của mình thì sẽ nhìn thấy hình dáng cô ngồi bên †rong.
Nhưng không ngờ bên trong văn phòng không có người, dấu vết cô đã từng đến đây cũng không có.
Cuối cùng Vu Hoài Ngạn cũng ý thức được có điều không đúng.
Lúc Ôn Chỉ Văn gửi tin nhắn đến cho anh, cô bảo mình đã đến bên dưới lầu.
Bây giờ đã một giờ trôi qua rồi, cô còn chưa lên đến nơi?
Vu Hoài Ngạn cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho cô.
Nhưng điện thoại còn chưa được kết nối thì cửa phòng lại bị gõ.
"Vào đi." Vu Hoài Ngạn trầm giọng nói.
Cửa vừa được đẩy ra, có thể nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Minh Đức lấp ló bên ngoài cửa.
Vu Hoài Ngạn cho rằng anh ta có chuyện gì liên quan đến công việc nên hỏi: "Có việc?"
Ánh mắt của Hoàng Minh Đức quét một vòng khắp văn phòng của anh, khi thấy chỉ có một mình Vu Hoài Ngạn bên trong mới thoải mái đi vào. Anh ta tỏ vẻ hứng thú, hỏi: "Nhanh như vậy mà anh đã cơm nước xong xuôi rồi à? Chị dâu đâu? Chị ấy cũng đi về rồi sao?"
Nghe nói như thế, Vu Hoài Ngạn nhìn về phía Hoàng Minh Đức, hỏi: "Hai người gặp nhau?"
"Ừ, chị dâu không nói với anh sao?" Hoàng Minh Đức hỏi lại. Cuối cùng anh ta ai oán nói thêm: "Cũng đúng, em cũng đâu phải quan trọng gì."
Vu Hoài Ngạn: ”..."
"Anh Ngạn, em thật sự rất hâm mộ anh”" Hoàng Minh Đức nói: "Chị dâu tốt với anh biết bao nhiêu, còn mang cơm đến cho anh. Bao giờ em mới được hưởng thụ đãi ngộ này nhỉ?" Vu Hoài Ngạn không thèm quan tâm mấy câu Hoàng Minh Đức lẩm bẩm, anh chỉ cảm thấy chuyện này rất không thích hợp.
Giống như một đống hỗn loạn. Thế là anh bắt lấy một đầu manh mối.
"Hai người gặp nhau ở đâu?" Vu Hoài Ngạn nhìn Hoàng Minh Đức.
"Còn có thể ở đâu, đương nhiên là dưới lầu." Hoàng Minh Đức cảm thấy kỳ lạ.
Dưới lầu?
Vu Hoài Ngạn cảm thấy mình đã nắm bắt được điều gì đó.