Nhưng hành động này của bà ấy hơi kỳ lạ nên Ôn Chỉ Văn đã nhìn bà ấy nhiều hơn, càng nhìn lại càng cảm thấy dáng người này rất quen.
Nhân viên lễ tân đang tiếp đón mẹ Tiết cũng ngạc nhiên, nhưng cô ấy vẫn cười hỏi một câu: “Quý khách, quý khách đã nghĩ xong chưa?"
Mẹ Tiết đang đứng gần Ôn Chỉ Văn, phía trước còn có một nhân viên lễ tân khác đang hỏi thăm, mẹ Tiết đành phải phóng lao thì phải theo lao.
Bà ấy không dám nói lời nào, chỉ sợ Ôn Chỉ Văn nhận ra giọng của mình.
Ôn Chỉ Văn lại nhìn sang chỗ mẹ Tiết, ánh mắt đột nhiên lóe lên, cuối cùng cô đã biết loại cảm giác quen thuộc này từ đâu đến rồi.
Cách ăn mặc này, hình dáng này... Không phải mẹ Tiết thì còn có thể là ai?
Mà nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ Tiết chắc chắn là vì bà ấy không phải muốn cô nhận ra.
Nếu cô tùy tiện phơi bày thân phận của bà ấy, mẹ Tiết chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận mà đi mất thì phải làm sao? Không được, trời đất bao la cũng không hơn việc cô muốn kiếm tiền.
Hôm nay cô nhất định phải kiếm được tiền từ chỗ của mẹ Tiết.
Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, sau đó thức thời nói: "Ôi, các người làm việc đi, tôi xuống lầu ngồi một lúc đã."
"Vâng, cô đi thong thả." Hai cô gái lễ tân nói.
Ôn Chỉ Văn vừa đi khỏi, cuối cùng mẹ Tiết cũng thở phào một hơi.
Bà ấy muốn nhân cơ hội này mà đi luôn nhưng lại nhớ đến vừa rồi Ôn Chỉ Văn có nói hình như cô sẽ xuống lầu ngồi...
Nếu bây giờ mình bước ra chẳng phải sẽ đụng phải Ôn Chỉ Văn sao?
Không được không được. Mẹ Tiết dừng bước.
Cô gái lễ tân lại hỏi bà ấy muốn chọn gói nào. Mẹ Tiết đành cắn răng nói: "Vậy thì chọn gói cô vừa nói hồi nay đi."
"Vâng. Mời quý khách theo tôi đi lối này." Cô gái lễ tân lễ phép đi đến, muốn dẫn đường cho mẹ Tiết đi vào bên trong.
Mới vừa trải qua chuyện vừa rồi nên bây giờ me Tiết cũng không còn tâm trạng làm đẹp gì nữa.
Nhưng chuyên gia ở nơi này lại rất có tố chất, cô ấy nói bằng một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng khiến mẹ Tiết thả lỏng cơ thể, sau đó đã ấn vào mấy huyệt đạo trên người.
Mẹ Tiết được bấm huyệt cảm thấy vô cùng sảng khoái, dần dần khiến bà ấy quên luôn chuyện vừa đụng phải Ôn Chỉ Văn.
Lúc mẹ Tiết được chăm sóc, Ôn Chỉ Văn lại đi đến một chuyến, hỏi cô gái lễ tân vài câu về tình hình vừa rồi của mẹ Tiết.
Cô gái lễ tân cũng nói thật, nói xong còn hỏi cô: "Ôn Tổng, bà ấy là người quen biết với cô sao? Vậy có cần..."
Ôn Chỉ Văn khoát tay: "Không cần, không cần, mọi người cứ tiếp đãi như thường lệ là được rồi."
Dù sao giảm giá thì cũng không thể giảm giá.
Cô gái lễ tân hiểu ý: "Vâng, chúng tôi đã hiểu."
Ôn Chỉ Văn đến salon thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng cả, sau khi giải quyết mấy chuyện nho nhỏ xong thì cô lại lái xe chạy thẳng về nhà. Vừa vào nhà nhìn thấy Tạ Thục Anh, Ôn Chỉ Văn đã kể lại chuyện cô ấy dụng phải mẹ Tiết: "Con cứ bảo sao người kia lại tránh né con, hóa ra lại là dì họ."
Tạ Thục Anh nghe được cũng cảm thấy buồn cười: "Dì họ này của con ưa sĩ diện, con cũng đừng vạch trần bà ấy."
"Con biết ạ." Ôn Chỉ Văn gật đầu.
Cô còn trông cậy vào mẹ Tiết để kiếm nhiều tiên hơn ấy chứ.
*
Sau mấy tiếng đồng hồ, mẹ Tiết ngủ trên giường mát xa mới từ từ tỉnh lại.
Vừa rồi được mát xa quá dễ chịu, bất tri bất giác bà ấy đã thiếp đi mất.
Ngủ được một giấc dậy, mẹ Tiết cảm thấy vô cùng sảng khoái, cả người từ trên xuống dưới giống như nhẹ nhàng hơn, nhanh nhẹn hơn không ít.
Sau khi thay lại quần áo của mình xong, mẹ Tiết nhìn vào chính mình trong gương.
Không biết có phải do ảo giác hay không, bà ấy rõ ràng cảm thấy bản thân mình đã trẻ lại không ít.
Từ trong đi ra, mẹ Tiết lại gặp lại cô gái lễ tân tiếp đãi bà ấy.
Cô gái lễ tân miệng rất ngọt, cười híp mắt nói: "Quý khách đã tỉnh rồi? Ngài cảm thấy thế nào ạ? Trạng thái của ngài nhìn qua cũng không tệ lắm. Da thịt cũng trở nên sáng bóng hơn rồi này."