Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 78: Thiếu Niên Đẹp Trai



Hoa Dạng còn chưa kịp phản ứng, Trương Tuệ đã nhanh chóng lao tới. Cô chép miệng nghĩ thầm, không phải là bà ấy định ăn vạ đấy chứ?

Hai người tiến lại gần xem thử, thấy là một bà cụ già yếu, hai mắt đang nhắm chặt, sắc mặt cũng đỏ bừng đến doạ người, chắc hẳn là đã ngất xỉu rồi.

Trương Tuệ lấy tay lay lay bà cụ, vẻ mặt đây nôn nóng:"Bà ơi, mau tỉnh lại đi, có nghe tôi nói gì không?”

Hoa Dạng không phải là người nhiệt tình thích lo chuyện thiên hạ, nhưng cô cũng không thể trơ mắt đứng nhìn một bà cụ té xỉu ở ven đường rồi bỏ mặc được.

"Mẹ, hay là chúng ta đưa bà ấy đi bệnh viện đi, mẹ có biết bệnh viện ở chỗ nào không?”

Trương Tuệ từ trước đến giờ chưa từng lên huyện thành lần nào, đương nhiên cái gì cũng không biết, vì vậy bà lắc đầu không ngừng:"Con mau tìm những người xung quanh đây để hỏi thăm một chút, chạy nhanh lên."

Hoa Dạng chạy một đoạn mới nhìn thấy một nhà bán đồ ăn vặt, cô lại hỏi mới biết bệnh viện cách chỗ này tận mấy con phố.

"Có người té xỉu ở đằng kia, bác có thể lại đó phụ một tay không?"

Chủ tiệm nhìn Hoa Dạng với ánh mắt đề phòng, lấy cớ trong nhà có việc bận để từ chối. Cô buồn bực không thôi, nhìn qua mình cũng đâu có giống người xấu? Không phải nói người dân thời đại này rất chất phác và thích giúp đỡ lẫn nhau sao, thật làI

Cuối cùng Hoa Dạng móc một cái ấm nước trong đống đồ ban nãy mới mua, xin chủ tiệm cho một chút nước ấm, lại nhanh chân chạy về:"Mẹ, con về rồi nè." Bà cụ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Trương Tuệ lấy mảnh vải mới mua che nắng cho bà. Hoa Dạng cũng không nhiều lời, lập tức lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ, nhúng vào nước ấm ban nãy mới xin được, lại nhẹ nhàng lau chà khắp mặt của bà cụ.

Lau được một lúc, bà cụ bỗng nhiên mơ hồ tỉnh lại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn hai mẹ con.

Hoa Dạng nhiệt tình hỏi:"Bà ơi, ban nãy mẹ con cháu thấy bà đang đi thì lăn ra ngất xỉu, bà còn chỗ nào không thoải mái nữa không? Hay là để mẹ con cháu đưa bà đi bệnh viện kiểm tra nhé?"

Bà cụ lúc này mới nhớ ra tình huống trước đó, vẻ mặt lộ ra một tia lo lắng:"Cảm ơn hai người, bà không sao nữa rồi, chắc là ban nãy bị cảm nắng, về nhà nằm nghĩ một chút sẽ tốt lên thôi."

Trương Tuệ lại không yên lòng, tiếp tục khuyên nhủ:"Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra cho kĩ thì hơn."

Bà cụ lại kiên quyết không chịu đi bệnh viện, Hoa Dạng và Trương Tuệ cũng không thể ép buộc bà, cuối cùng cô đành phải nói tiếp:"Chúng cháu sẽ đưa bà vê nhà, nhân tiện xin bà một cốc nước uống luôn."

Nói thì nói như vậy, chẳng qua cô lo lắng, lỡ từ đây về nhà, bà ấy lại té xỉu thì lúc đó biết tìm ai?

Bà cụ nhìn ấm nước trong tay Hoa Dạng, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, thật là một đứa nhỏ tốt bụng.

Hai mẹ con đỡ bà cụ về nhà, vòng đi vòng lại một hồi, đi vào một cái hẻm nhỏ, hai bên đường đều là nhà lầu thấp bé có phân cũ kĩ. Mái ngói tường gỗ, khung cửa sổ chạm khắc hình hoa, lộ ra hơi thở cổ xưa.

Vừa đến nơi, bà cụ đẩy cửa cho hai người tiến vào, Hoa Dạng tò mò nhìn thoáng qua, thấy bên trong khá lộn xộn. Có giày, dù, kéo, chế phẩm từ trúc... đủ thứ linh tỉnh.

Trong phòng của bà cụ cũng nhét đầy đồ vật, còn có một cái bàn học nằm gần cửa sổ, mặt trên bày mấy quyển sách.

Hoa Dạng liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là sách giáo khoa Tiếng Anh, cô tò mò cầm lên coi, thấy bên trên ghi họ tên của một người là Ngôn Mạch. Chẳng lẽ là con cháu trong nhà này?

Cô lại lấy tay lật lật vài trang xem thử, thấy bên trong vẫn còn như mới, có vẻ quyển sách chưa được đụng vào nhiều. Hoa Dạng nghĩ thâm, chắc người này là học sinh dốt nên lười học, chứ sao sách lại mới tinh thế này?

Bỗng nhiên có một bàn tay vươn tới dành lại quyển sách:“Ai cho cậu đụng vào sách của tôi?"

Hoa Dạng bị bất ngờ nên đưa tay vỗ vỗ ngực mình vài cái, lúc ngẩng đầu nhìn lại ngơ ngẩn.

Trước mắt Hoa Dạng là một thiếu niên đẹp trai nhất mà cô từng gặp, cái mũi của cậu vừa cao lại vừa thẳng, môi mỏng hơi mím lại, tóc thì có chút lộn xộn, ẩn chứa vẻ lười biếng lại thu hút người khác.

Lúc này, người thiếu niên chau mày không vui, còn trừng mắt lên liếc cô, dáng vẻ như con thú bị chiếm địa bàn.

Hoa Dạng cảm thấy vẻ đẹp của người này rất hợp với gu của mình, vì vậy liền lên tiếng trêu chọc:"Làm gì mà hung dữ vậy? Không phải là cậu giấu thư tình ở trong sách đấy chứ? Yên tâm đi, tôi không có thói quen nhìn lén chuyện riêng tư của người khác."

Biểu hiện của Hoa Dạng rất thân thiện, nhưng cậu ta lại không kiên nhẫn, giọng điệu có phần bén nhọn:"Sao cậu lại ở trong nhà của tôi, ai cho phép cậu vào? Nếu tự tiện xông vào thì là ăn trộm rồi, đi ra ngoài ngay!"

Trong nhà không có ai, bỗng nhiên có một cô bé bước vào rồi lục lọi sách vở, Ngôn Mạch nhanh chóng nổi giận, từ nhỏ đến lớn cậu ta ghét nhất là bị người khác đụng vào đồ vật của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.