Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 190: Đố Kị



Hoa Dạng mở miệng đóng miệng đều là "gia đình em", cố gắng giấu đi bản thân mình, khiến mọi người đều nghĩ đây là việc kinh doanh của một gia tộc lớn, do bậc cha chú ở phía sau bàn bạc, còn cô chỉ là người ngoài cuộc.

Hiện tại cô đã tạo ra chú ý, quá nổi bật cũng không tốt.

Với lại cô cũng chưa đủ mạnh mẽ để đạp đổ tất cả sự tấn công của những bạn học ghen ghét, thế nên khiêm tốn một chút thì sẽ tránh được những rắc rối không đáng có.

Phó viện trưởng tinh tế đánh giá, càng nghe càng thấy hứng thú: "Quả thực rất tốt, nhớ rõ là phải đem ý tưởng này cũng viết vào báo cáo cho tôi."

"Em biết rồi."

Trong mắt Phó hiệu trưởng nhiều thêm một tia thưởng thức, cô gái nhỏ này cũng không phải vật trong ao.

"Ừ, nếu em gặp vấn đề gì cũng có thể tới tìm tôi."

"Vâng."

Nhìn theo phương hướng phó viện trưởng rời đi, Hoa Dạng quay đầu lại đón nhận ánh mắt ghen ghét của Phương lệ, khóe miệng cô giơ lên nở một nụ cười nhẹ: "Ghen ghét không thể khiến người ta tiến bộ, thay vào đó thì cùng nhau cùng nỗ lực đi"

Nghe cô nói, mọi người đồng loạt nhìn về phía Phương Lệ, vừa lúc nhìn thấy cô chưa kịp che giấu ánh mắt ghen ghen của mình, không khỏi hoảng sợ cúi đầu.

Phương lệ tức giận muốn bốc khói, cô ta hét lớn vê phía của Hoa Dạng: "Cô đừng khi dễ người khác như vậy." Hoa Dạng hơi hơi mỉm cười: "Tôi thật sự rất thích nhìn thấy vẻ đố kị của cô, với lại cô cũng đâu thể làm gì tôi nha”"

Phương Lệ: ".......

Hoa Dạng nghiêm túc viết một bài luận văn, chủ đề là xây dựng thương hiệu, như thế nào vận dụng thương hiệu và hiệu ứng của nó hoàn thành một vòng phát triển kép kín.

Cô tra xét rất nhiều tư liệu về những trường hợp thành công trong và ngoài nước, từ đó thu thập những tin tức hữu dụng.

Hiện tại trong nước vẫn chưa hiểu về vấn đề thương hiệu, cũng chưa ý thức được vấn đề thương hiệu có bao nhiêu sức nặng trong lĩnh vực kinh doanh.

Đã có vài nơi bắt đầu thu phí quảng cáo theo mức thu nhập độ nổi tiếng, việc này nhằm hấp dẫn ánh mắt của người tiêu thụ, nhưng chỉ giới hạn trong việc bán sản phẩm thương mại như thế nào, cũng không đặt trọng điểm ở việc xây dựng thương hiệu.

Đây là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cô đem luận văn giao nộp lên sau đó cũng mặc kệ, cuối cùng cũng có thời gian cùng với các bạn nhỏ ra ngoài đi dạo.

Mọi người cùng nhau đi dạo khắp các địa điểm nổi tiếng, cả đám đều chơi rất vui vẻ. Hoa Dạng thích nhất cái công viên ven biển, bởi vì phong cảnh ở đây rất đẹp, bầu trời xanh trong vắt, từng hàng liễu ở ven đường soi bóng xuống mặt hồ, lúc đi dạo ở bên hồ còn có gió nhẹ thổi qua, cảm giác cực kì thoải mái và vui vẻ. Cô cảm thấy đây chính là địa phương đẹp nhất ở Bắc Kinh.

Mọi người chèo thuyên dạo quanh hồ, nói nói cười cười, không khí cực kì vui vẻ.

"Chỗ này thật đẹp, người có thể sống ở đây chắc hạnh phúc lắm nhỉ?"

Trương Tiểu Ngọc gật đầu đáp: "Có tiên thì ở chỗ nào mà chả hạnh phúc." Các cô đều là con cái của những gia đình khá giả, đối với tương lai của mình đều đã có kế hoạch rõ ràng, dù như thế nào cũng không tới mức quá kém.

Thẩm Thần cười đáp: "Ha ha ha, lời này nói rất đúng, Hoa Dạng, bạn đang suy nghĩ cái gì đấy?"

Hoa Dạng thu hồi tâm mắt, tay phải đùa nghịch mặt nước: " Mình thấy tứ hợp viện ở đây rất đẹp, không biết cần bao nhiêu tiên mới có thể mua được”"

Hiện tại muốn mua cũng đã muộn, bởi vì hầu hết mấy toà tứ hợp viện này đều đã có chủ sở hữu.

Trương Tiểu Ngọc phe phẩy mái chèo, tiết tấu lên xuống cực kì nhịp nhàng: "Mặc kệ là bao nhiêu, chúng ta đều không mua nổi."

Mọi người cũng không xem đây là chuyện gì to tát, chơi trong chốc lát lại qua trung tâm mua sắm bên cạnh để đi dạo, nhân tiện mua quần áo và giày dép linh tinh.

Hoa Dạng chỉ đi dạo chứ không mua gì, những kiểu dáng này không hợp ý cô, cũng không có cái gì mới mẻ độc đáo.

Cô mang hai cái vali quần áo từ nhà lên đây, trong đó có vài bộ còn chưa mặc lần nào, cho nên giờ cũng không cần mua thêm cái gì.

Thẩm Thần là người ở địa phương, cho nên cô là người đi trước dẫn đường cho mọi người dạo chơi khắp nơi trong thành."Mọi người thấy thế nào rồi? Hay là vào chợ bán thức ăn nhìn xem.”

Trương Tiểu Ngọc hỏi với vẻ tò mò: "Chợ bán thức ăn có cái gì vui?"

Thẩm Thần nhiệt tình trả lời: "Các cậu ở nơi khác không biết, phía tây chợ bán thức ăn cùng bên ngoài là không giống nhau."

Tất nhiên không giống nhau, nơi này tụ tập đặc sản của cả nước, có kẹo Thượng Hải, chân giò hun khói kim hoa Chiết Giang, đậu hũ khô của Tô Châu, rượu hoa Giang Tây, hoa quả sấy khô, vịt muối đủ các loại, muốn cái gì cũng có. Hoa Dạng nhìn ngắm khắp nơi, xem thử có chỗ nào thích hợp để mở chỉ nhánh món kho cho nhà mình.

Vấn đề là cô không đủ tinh lực để quản nhiều như vậy, cũng không có cấp dưới nào đáng tín nhiệm để giao phó.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.