Hiện tại Chu Hiểu Quân đang quản lý quán ăn vặt, việc của xưởng sản xuất đồ kho cũng cần cậu quản lý, chỉ riêng hai nơi này cũng đủ làm cho cậu ta bận rộn không thôi.
Ngôn Mạch cũng rất bận, nhưng cậu lại biết cách quản lý, hiểu được đạo lí là thả con săn sắt bắt con cá rô, đồng thời cậu ta cũng đào tạo ra được một nhóm cấp dưới có năng lực và trung thành.
Đừng thấy Ngôn Mạch còn trẻ tuổi mà xem nhẹ, thật ra cậu rất có khả năng quản lý cấp dưới, sở trường của cậu ta là biết dùng người, đưa mọi người vào vị trí phù hợp nhất.
"Hay là thế này, ở trên tỉnh nhiều người nhiều cơ hội, để bố mẹ cậu qua đó khai thác thị trường, ở đây nên đề bạt mấy người phía dưới lên quản lý, mỗi người chịu trách nhiệm một cửa hàng, tiền lời thì chia hoa hồng.
Ánh mắt của Hoa Dạng lập tức sáng lên: "Cũng đúng, cửa hàng đồ kho thì giao cho bà Vương quản lý, tiệm tạp hoá thì giao cho dì Từ, tiệm ăn Vặt giao cho dượng Từ.
Xưởng món kho thì giao quyền quản lý cho Ngôn Mạch, bởi vì dưới trướng của cậu có nhiều người giỏi và có kinh nghiệm lâu năm.
"Quá đỉnh! Ngôn Mạch, cậu càng ngày càng ra dáng ông chủ rồi đấy, để tôi phải nhìn bằng con mắt khác, bội phục, bội phục!"
Ngôn Mạch nhếch khoé miệng, không giấu được vẻ đắc ý: "Đương nhiên, cậu cũng không nhìn xem tôi là ai, à, đúng rồi, cậu cũng giúp tôi nghĩ xem hai mặt bằng kia nên làm gì thì mới tốt đi."
Hai người từ nhỏ đã có thói quen là lúc làm việc luôn thương lượng với nhau, cũng chưa bao giờ xem mình là người ngoài. Bởi vì cùng nhau lớn lên, cùng làm ăn buôn bán giúp đỡ lẫn nhau, cho nên quan hệ giữa hai người vô cùng khắng khít.
Nếu hỏi Ngôn Mạch trên đời này tín nhiệm ai nhất, người đó đương nhiên là Hoa Dạng.
Ngôn Mạch cũng là người Hoa Dạng tín nhiệm nhất, hai người cùng nhau trưởng thành và vượt qua mưa gió, còn cùng nhau chia sẻ vui buồn, có thể coi như người thân trong một gia đình.
"Cậu có muốn mở quán lẩu hay không? Vừa tiện lợi lại có lợi ích thực tế, người bình thường đều thích ăn lẩu, để tôi cho cậu mấy cái công thức, cậu cũng biết bí phương của tôi ngon đến cỡ nào mài"
Mỗi lần cô nấu lẩu, mọi người ăn xong đều khen không dứt miệng, thậm chí bọn họ còn ăn đến mức bụng đã căng tròn rồi còn chưa chịu buông đũa.
Ngôn Mạch rất thích ăn lẩu, đặc biệt là vào mùa đông, được ăn cái lẩu nóng hôi hổi, cả thể xác và tinh thân đều ấm áp. Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều có thể ăn, cậu ta nhanh chóng lên tinh thần: "Được, quyết định vậy đi, theo như lệ cũ mỗi người một nửa."
Hai người cùng làm ăn chung với nhau đã thành thói quen, bất kể là làm gì cũng đều nhớ tới người kia.
Nhưng lần này Hoa Dạng lại không có ý định hợp tác: "Không cần, chúng ta là bạn bè tốt, cung cấp mấy cái công thức mà thôi, cậu cho tôi ăn miễn phí trọn đời là được."
Cô phải đi thủ đô học, còn cần Ngôn Mạch hỗ trợ quản lý chuyện làm ăn, sao lại còn không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của cậu chứ?
Ngôn Mạch nhìn cô thật sâu: "Của tôi cũng là của cậu, cậu còn khách sáo với tôi làm gì, tôi cam tâm tình nguyện.
Đáy lòng Hoa Dạng ngọt ngào, có một người bạn như vậy thật tốt: "Sau này nếu cậu có bạn gái, cô ấy hẳn sẽ tức giận lắm, ai bảo cậu đối xử với tôi tốt như vậy, nói đi, cậu có lén lút quen bạn gái không? Nữ sinh bây giờ vừa thông minh lại xinh đẹp, chắc hẳn là hình mẫu lí tưởng của cậu nhỉ?"
Ngôn Mạch nhìn cô bằng ánh mắt có chút kỳ quái, khoé miệng hơi nhếch lên: "Heo!"
Hoa Dạng trợn mắt há hốc mồm, không thể tin vào tai mình: "Ngôn Mạch, cậu dám nói tôi là heo ư? Muốn tạo phản hả?"
Cô giơ nắm đấm bổ nhào về phía cậu, Ngôn Mạch chỉ cười cười giơ tay lên đỡ, hai người đùa giỡn thành một đoàn.
Đang lúc ầm ï bất, chợt vang lên tiếng quát lớn: "Hai đứa đang làm gì vậy hả?"
Hoa Dạng đang bị Ngôn Mạch đè dưới đất, thân thể bỗng chốc cứng đờ.
Giọng điệu Ngôn Mạch cũng có chút hốt hoảng: "Chú... bọn cháu..."
Hoa Dạng cười hì hì đứng lên giải vây: "Cha, bọn con bất đồng ý kiến cho nên đánh một trận, quyết định ai thắng thì nghe người đó."
Dáng vẻ bên ngoài của bọn họ nhìn rất đứng đắn và trưởng thành, thật ra bên trong lại quậy ngầm.
Hoa Quốc Khánh tức giận liếc bọn họ: "Hai đứa cho rằng mình là con nít ba tuổi hả? Suốt ngày làm ầm ï, nhìn chẳng ra dáng gì cả, một đứa là ông chủ lớn, một đứa là học bá, phải chú ý hình tượng của mình chứ."
Ông đã chứng kiến hai đứa nhỏ cùng lớn lên bên nhau, Ngôn Mạch cũng như người thân của ông, còn thân hơn cả cháu ruột.
Ngôn Mạch im lặng che mặt, tâm tình có chút phức tạp.
Hoa Dạng xoa xoa tay, thuận tiện đổi chủ đề: "Cha, có chuyện gì vậy?"
Hoa Quốc Khánh lúc này mới nhớ tới chuyện chính, hai mắt liền toả sáng lấp lánh: "Tiểu Dạng, trường học gọi con đi qua đó một chuyến, nghe bảo thư thông báo của trường đại học đã tới".