Hoa Dạng vươn cánh tay nhỏ nhắn, cầm lấy bức thư liếc mắt nhìn, nét chữ thanh tú nhưng hành văn nát bét.
Tầm mắt cô dừng lại ở chữ ký cuối thư lớp 1 cao trung, Hoa Dạng.
Cô hơi nheo mắt lại: "Tôi không bao giờ viết những thứ nhàm chán và trẻ con như vậy để lãng phí thời gian. Bạn học này, bạn học lớp mấy rồi?"
Từ Lập mãi đến lúc này mới tin tưởng, bức thư này thật sự không phải do cô viết, trong lòng dâng lên một tia mất mát: "Tôi học lớp 3 cao trung."
Hoa Dạng trả lại bức thư: "Cũng là học sinh trung học năm ba, tôi khuyên cậu, đây là thời khắc mấu chốt của cuộc đời, hãy chăm chỉ học tập, trân trọng mỗi ngày, sau này cậu sẽ cảm kích khoảng thời gian này, xin nhường đường."
Bỏ lại những lời này, cô tiêu sái rời đi, không chút vướng bận.
Từ Lập! Từ Lập! Hoa Dạng chỉ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đào ra được cái tên ở nơi sâu nhất trong tâm trí mình.
Đây không phải là nhân vật chính của cuốn sách này sao? Chồng của nguyên chủ, cũng là người đàn ông mà sau khi Hoa Vũ trọng sinh đã cướp đi.
Chẳng lẽ cốt truyện của cuốn sách đã bắt đầu thay đổi?
Hoa Dạng đi dọc con hẻm về nhà, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
"Tiểu Dạng về rồi đấy à" Giọng bà cụ Ngôn vang lên bên tai, nụ cười nhân hậu trông thật ấm áp.
Hoa Dạng dừng lại bước chân, mỉm cười gọi một tiếng bà Ngôn, kể từ khi nhà họ Ngôn mở cửa hàng văn phòng phẩm, bà đã phụ trách việc trông coi cửa hàng. Những món đồ văn phòng phẩm trong cửa hàng, đều được Ngôn Mạch nhập về từ thành phố, cậu không ngừng chạy tới chạy lui, bất kể mưa gió chưa từng lười biếng ngày nào.
Vì cửa tiệm mở cạnh trường nên có nguồn khách đảm bảo. Cộng thêm ưu điểm đồ tốt, mẫu mã đẹp, giá cả không đắt, ngoài văn phòng phẩm còn có đồ ăn và quà vặt đa dạng. Bởi vậy mỗi học sinh đi vào đều phải chọn mấy món rồi mới đi ra.
Hai cửa hàng cạnh nhau, hỗ trợ sinh lời cho việc làm ăn, học sinh đến ăn thì ghé cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh, ai đến mua văn phòng phẩm thì thấy cửa hàng ăn vặt bên cạnh làm ăn khấm khá, cũng muốn ghé ăn thử.
Bà cụ Ngôn đã lớn tuổi, hai người Ngôn Mạch và Hoa Dạng liền thuê một cô gái về làm nhân viên bán hàng, bà chỉ phụ trách ngồi quầy thu tiền, tinh thân ngược lại tốt hơn trước nhiều.
Ngôn Mạch rất có tài kinh doanh, không chỉ mở cửa hàng riêng, còn xuống nông thôn phát triển kinh doanh, mở rộng thị trường tiêu thụ phạm vi lớn.
Tất cả số tiền lời kiếm được, đều được dùng để thành lập một nhà máy sản xuất văn phòng phẩm, ở thành phố mở đại lý bán sỉ, có cửa hàng trưng bày, xem như buôn bán trên dưới thông thương.
Trong sáu năm qua, cậu ấy kinh doanh rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền. Đừng nhìn Ngôn Mạch trẻ tuổi, giá trị con người cũng không nhỏ.
Tất nhiên, tiền cậu ta kiếm được có một nửa là của Hoa Dạng, nước lên thì thuyền lên, tài sản của cô cũng ngày một tăng theo cấp số nhân.
Nếu không phải bà cụ Ngôn khăng khăng muốn cậu học xong đại học, còn có Hoa Dạng ở bên cạnh phản đối, Ngôn Mạch thật sự muốn bỏ học để chuyên tâm vào công việc kinh doanh.
Vừa đi học vừa kinh doanh thực sự rất vất vả. "Bà Ngôn, Ngôn Mạch vẫn chưa về nhà nghỉ hè sao?"
Một năm trước, Ngôn Mạch thi đậu vào trường đại học tốt nhất của tỉnh, theo học ngành quản trị kinh doanh.
Đáng lẽ ra, cậu có thể học ở một trường tốt hơn, nhưng cậu không yên tâm về bà Ngôn, còn có công việc làm ăn ở bên này, cho nên Ngôn Mạch không muốn rời khỏi thành phố, mỗi tuần đều trở về nhìn xem.
Hắn là giờ cậu ta đã được nghỉ hè, bởi vì mới năm nhất nên bài vở cũng không nhiều lắm.
Một chiếc xe bán tải chậm rãi dừng lại phía sau Hoa Dạng, ghế phụ phía trước mở ra, một người thanh niên trẻ tuổi bước xuống, trên mặt đã mất đi vài phần tuổi trẻ ngây ngô, hiện tại khuôn mặt của cậu cực kì tuấn tú, thân hình cao lớn, khí chất ngời ngời.
Là Ngôn Mạch, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, đưa qua một gói đồ: "Đồ ăn vặt mua ở tỉnh thành, cho cậu đấy."
Hoa Dạng cũng không khách khí, cô vui vẻ tiếp nhận, nhìn thoáng qua ghế phụ sau xe, hai người đàn ông trung niên nhảy xuống.
"Có muốn tôi giúp cậu chuyển hàng không?" Hoa Dạng cầm túi đồ ăn vặt cười hỏi.
"Gì?" Ngôn Mạch sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, trong mắt mang theo ý cười: "Có anh Ngưu với anh Trần ở đây còn cần cậu sao? Cậu mau đi học đi, ôn thi cho tốt, những chuyện này không cần quá để tâm."
Hiện tại cậu đã có tiền, liên thuê vài người giúp đỡ, mấy việc này chỉ cần bỏ tiền là có thể giải quyết, không phải việc gì lớn.
Hai người này là chiến hữu của Chu Hiểu Quân, sau khi giải ngũ cũng bị thương, cho nên không sắp xếp được công việc, bởi vì thu nhập quá thấp, cho nên được giới thiệu cho Ngôn Mạch, dù sao hiện tại bên cậu ta cũng đang thiếu người.