"Bằng cấp cao hơn thì có ích lợi gì? Có thể kiếm tiền mới là bản lĩnh." Vương Quỳnh từng làm một cô giáo dạy mầm non, mệt chết mệt sống, cứ như một bảo mẫu, một tháng chỉ kiếm được mấy chục khối, số tiên này không đủ để bà ta mua một chiếc váy đẹp nữa là.
Bà cụ Ngôn nhìn Vương Quỳnh càng không vừa mắt, cảm thấy đúng là đồ đàn bà nông cạn, dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng không thể so được. Phải học tốt và được nhận vào một trường đại học danh giá, sau này mới có chỗ đứng trong xã hội. Một thương nhân như Ngôn Hoa Thanh, nhìn thấy một viên chức nhỏ cũng phải khúm núm lấy lòng đấy thôi.
"Có nhìn thấy nhà bên cạnh không? Thu nhập cả nhà đều do nó kiếm, con bé mới mười ba tuổi. Lúc các người mười ba tuổi đang làm gì?"
Chưa kể Hoa Dạng còn có một căn nhà khác, nhưng bà Ngôn cũng không nhắc tới, bởi vì quá phô trương cũng không tốt.
Vương Quỳnh lập tức sửng sốt: "Sao có thể như vậy? Mẹ, mẹ vừa nói chuyện cười đúng không?”
Năm 13 tuổi bà ta đang làm gì? Đương nhiên là trăm phương ngàn kế để xin cha mẹ đóng học phí, ý đồ đi học để sau này được đổi đời.
Bà Ngôn nói ra những điều này, chỉ muốn làm cho bọn họ kinh ngạc, cũng đừng dùng mắt chó mà nhìn người.
"Người ta có năng lực và khả năng kiếm tiền, chưa chướng mắt các người tâm thường là may lắm rồi, còn ở đó chê bai."
Một đứa leo lên giường đàn ông làm tiểu tam, một thằng bỏ rơi vợ con, Hoa Dạng đương nhiên xem thường, chỉ là cô nể mặt mũi của hai bà cháu nên mới không trắng trợn thể hiện ra. Vương Quỳnh theo bản năng buột miệng thốt lên một câu: "Có phải có người nói gì với nó hay không?”
Lại nữa, cái tính này của cô ta chắc muôn đời cũng không bỏ được, không hắt nước bẩn lên người Ngôn Mạch thì không vừa lòng sao?
Bà cụ Ngôn cực kỳ bất mãn, vội lên tiếng bênh vực cháu trai: "A Mạch không bao giờ nói chuyện gia đình với người ngoài, Tiểu Dạng cực kỳ thông minh, có cái gì không nhìn ra? Làm chuyện trái với lương tâm giờ còn sợ bị nhắc tới, có phải quá nực cười rồi không?"
Vợ chồng Ngôn Hoa Thanh đến nhanh mà đi cũng nhanh, thậm chí còn không ở lại ăn bữa trưa, tuy nhiên lúc hai người rời đi cũng không gây ra bất kỳ sóng gió nào.
Ngôn Mạch dù đã quen nhưng vẫn thở ra một hơi nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn vì không phải ăn chung bàn với những người ghê tởm.
Cậu nhìn món khổng tước xoè đuôi ở trên bàn do Hoa Dạng làm, tâm trạng cũng không còn nặng nề như trước. Món này được Hoa Dạng đặt trên chiếc đĩa rất đẹp và tinh xảo, thân cá đồng đều, đầu cá dựng lên, xung quanh đặt một ít bông cải xanh, giống như một tác phẩm của nghệ thuật.
Khi dâu nóng được đổ vào, tiếng xèo xèo vang lên, thịt cá đặc biệt tươi mềm, vừa cho vào miệng là tan ngay.
"Bà nội, bà nếm thử đi." Cậu gắp một miếng cá cho bà nội, món này rất thích hợp cho người già ăn.
Hoa Dạng ăn chả giò do bà cụ Ngôn làm, nhân bên trong gồm thịt băm nhỏ, rau hẹ còn có đậu đỏ, chiên cho đến khi bên ngoài đổi màu vàng nâu, trong mềm ngoài giòn ăn cực kì thích, Hoa Dạng cảm thấy món nào cũng ngon.
"Bà Ngôn, món này ngon quá." Người lớn trong nhà còn chưa về, Hoa Dạng đơn giản nấu ba món ăn, lại mang qua ăn cùng nhà họ Ngôn để nhà bọn họ náo nhiệt hơn.
Tất nhiên, Hoa Dạng đã để lại một nửa cho mấy người còn lại trong nhà mình.
"Thích thì ăn thêm đi." Bà Ngôn mặt mày hớn hở, nhìn không có một tia phiên muộn nào.
Bà nhìn qua hai đứa nhỏ kia, gắp cho bọn họ mấy đũa đồ ăn: "Ở nhà bà Ngôn thì đừng có ngại, muốn ăn gì cứ gắp lấy."
Nhà họ Ngôn làm một món chả giò, một món canh Tam Tiên và một món rau trộn.
Hai đứa nhỏ nhà họ Trương có chút sợ hãi người lạ, bọn họ với người nhà họ Ngôn không thân, cho nên cử chỉ của hai đứa bé có phần nhút nhát cùng rụt rè. Nhưng trẻ con ấy mà, chỉ cần thấy đồ ăn ngon là lập tức quên hết, chỉ biết vùi đầu vào ăn.
Nhiều đồ ăn ngon như vậy, ngày thường bọn nó cũng không được ăn, chỉ có Tết nguyên đán mới có đồ ăn phong phú.
Ăn xong, hai đứa bé đã no nê nên có chút buồn ngủ, Hoa Dạng kêu bọn nó về nhà rồi ngủ một giấc.
Nhưng cô lại không ngủ được, Hoa Dạng chỉ quanh quẩn ở nhà, không chịu ngồi yên, hết sờ đông rồi lại sờ tây. Bây giờ có quá ít hoạt động vui chơi giải trí, ngay cả TV cũng không có. Tết Nguyên Đán khá nhàm chán, ngoài trời thì lạnh nên cô cũng không muốn đi ra ngoài.
Ngôn Mạch nhìn thấy, sau khi rửa bát xong, nhìn cô vẫy vẫy tay: "Lại đây, chúng ta cùng nhau đánh cờ."
Ý kiến này không tệ, Hoa Dạng chạy tới, Ngôn Mạch đang đẩy cái bàn đến bên cửa sổ: "Cậu giúp tôi lấy bàn cờ tới đây." Hoa Dạng nhìn quanh một vòng: "Để ở đâu vậy?"
"Trong tủ, ngăn kéo thứ hai." Ngôn Mạch chỉ vào một góc khuất.
Hoa Dạng vừa mở ngăn kéo ra liền sửng sốt, Ngôn Mạch liên nhận ra có gì đó kỳ quái, vừa bước tới liền khẽ cau mày, là ba cọc tiền giấy, vừa nhìn hẳn là có ba vạn.