Trương Tuệ mỉm cười, chỉ tay về phía bên cạnh cái giếng: "Chỉ cần dựng nó ở đây thôi. Làm thêm một cái lán thật chắc nữa, ngày mưa cũng không bị ảnh hưởng. Quốc Khánh, ông nhớ làm cái bếp ba mắt nữa nha, đến lúc đó chúng ta bắc một lúc hai cái nồi lớn, có thể nấu rất nhiều thịt."
Tất cả công đoạn đều được thực hiện trong sân mà không cần đông người. Khi nghĩ đến điều này, cô liền cảm thấy thoải mái và thư giãn.
Trương Tuệ nhanh chóng tiếp thu, nhưng Hoa Quốc Khánh lại bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy: "Tiểu Dạng, con mới nói cái gì, đây là nhà của chúng ta ư?”
Phản ứng của Hoa Quốc Khánh có phần chậm chạp, Hoa Dạng cười gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay con vừa mua xong.
Tâm trạng của ông lại lâm vào phức tạp, có chút bất bình: "Tại sao không thảo luận với chúng ta? Đứa nhỏ này..."
Hoa Dạng trìu mến ôm lấy cánh tay ông, cười tươi như hoa: "Nhìn mặt cha tái xanh vì lạnh, mỗi ngày run cầm cập trong gió làm con thấy xót xa quá. Bây giờ ổn hơn rồi. Cha và mẹ sẽ không cần phải chịu cái lạnh đó nữa, bởi vì nhà chúng ta đã có cửa hiệu mặt tiên, mưa gió hay nắng nóng cũng không tới đầu. Cha mẹ, hai người có thấy vui không?"
Hoa Dạng cầm lấy tay Hoa Quốc Khánh, dìu ông vào trong, vừa đi vừa nói tiếp: "Ở đây có hai gian phòng, một phòng để xử lí nguyên liệu và nấu nướng, một phòng có thể ở. Đến lúc đó, còn phải thuê thêm một ít người về để giúp đỡ."
Hoa Quốc Khánh lập tức nói lại theo phản xạ: "Bây giờ đủ người rồi..." Khi mua nhà là Hoa Dạng đã tính toán kế hoạch đâu vào đấy, một gian hàng bán đồ ăn cũng không thể thỏa mãn tham vọng của cô.
"Mặt tiền khác cũng không thể để trống, bây giờ chúng ta sống trong ngôi nhà gần trường học rồi, phòng còn lại để trống thì thật đáng tiếc. Cha mẹ, hai người suy nghĩ coi nên mở thêm cửa hàng gì bây giờ?"
Hoa Quốc Khánh vừa nghe liền há hốc miệng, một lúc muốn lo mấy cái cửa tiệm, đứa nhỏ này thực sự dám nghĩ: "Chúng ta không cần cố quá đâu, làm vừa đủ là được rồi."
Hoa Dạng cảm thấy việc kinh doanh cửa hàng đã ổn định, không cần quá lo lắng, Cha, bây giờ cha cũng được xem là ông chủ rồi, không cần phải nhúng tay vào làm việc, chỉ cân học cách quản lý là được rồi."
Quản lý? Ông chủ? Mấy cụm từ này khiến lồng ngực của Hoa Quốc Khánh không khỏi căng cứng, mới đó mà ông đã không còn là kẻ chân lấm tay bùn, cũng không phải kẻ ăn hại như trước.
"Nhưng mà cha không biết quản lí làm sao cả."
"Từ từ con sẽ dạy cho cha." Hiện tại Hoa Dạng là một học sinh, bởi vậy thời gian và sức lực có hạn, cho nên cô chỉ có thể tìm cách huấn luyện rồi bồi dưỡng cha mẹ mình: "Con đã nghĩ rồi. Hãy mở một cửa hàng tạp hóa trên một mặt tiền khác của cửa hàng, bán dầu, muối, nước chấm, dấm, thuốc lá, đồ uống, v. v... Hai người chỉ cần ngồi trông cửa tiệm là được." Thật ra quán ăn sáng thu lãi cũng kha khá, nhưng vất vả quá, chưa kể phải tốn rất nhiều sức lực.
"Vậy cũng tốt." Hoa Quốc Khánh lập tức cảm thấy hứng thú, nửa năm trước ông cực kì hâm mộ anh hai mình có thể mở một cửa hàng tạp hóa, mỗi ngày ở lì trong tiệm cũng kiếm được một số tiền.
Hoa Quốc Khánh nói xong lại hỏi tiếp: "Nhắc mới nhớ, con không biết tiệm tạp hóa nhà chú hai con ở đâu à? Cha đi dạo mấy vòng cũng chưa thấy bao giờ?” "Con không quan tâm đến nhà bọn họ." Hoa Dạng cong miệng, vội lên tiếng hối thúc: "Lạnh quá, chúng ta về nhà trước đi."
Hoa Quốc Khánh từ đầu đến cuối chỉ lải nhải nói chuyện cửa hàng, cũng không nhớ để hỏi giấy tờ của ngôi nhà này đứng tên ai.
Về phần Trương Huệ, bà cũng không quan tâm, con gái bà thông minh như vậy, chưa bao giờ chịu thiệt thòi, nhà này đứng tên Tiểu Dạng thì càng tốt.
Vào đêm giao thừa, đâu đâu cũng thấy hương vị Tết đậm đà.
Nhà họ Hoa bên này, bà Hoa đang mang theo hai đứa con dâu vội vàng quét dọn nhà cửa, làm đủ loại thức ăn, chuẩn bị cơm tất niên, trong nhà từ sớm đã ngập tràn mùi thơm của đồ ăn.
Mỗi một năm đều tụ họp ở bên nhau ăn cơm tất niên, đây coi như là ngày lễ quan trọng nhất trong cả năm.
Mấy đứa cháu của nhà họ Hoa rất thích dịp Tết, bởi vì vào ngày này bọn nó sẽ được ăn đủ loại đồ ngon, nào là kẹo ngọt cùng hạt dưa, bánh mứt... đứa nào đứa nấy đều háo hức không thôi.
Mấy người đàn ông thì không cần làm việc, mấy người già thì ngồi với nhau phơi nắng nói chuyện phiếm, khỏi nói có bao nhiêu thoải mái sung sướng.
Một ông lão nói: "Ông Hoa, thằng ba nhà ông sao còn chưa trở về? Tết mà không trở về nhà, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Người trong nước coi trọng nhất là ngày Tết âm lịch, ở xa ngàn dặm cũng phải về nhà đoàn viên ăn tết với mọi người.
"Nhà thằng ba ra ngoài làm ăn được nửa năm, cũng chưa thấy về lần nào, hay là cãi nhau với người trong nhà hả?"