Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 103: Bão Tố



Chủ nhiệm Bành nói xong liên nghĩ thâm, một đứa nhỏ mà có năng lực, ngoại trừ bẩm sinh đã là thiên tài, còn có thể do cha mẹ vô năng, mới khiến nó trưởng thành và giỏi giang hơn người thường.

Hoa Quốc Khánh đang bận tưởng tượng đến viễn cảnh con mình đậu đại học trọng điểm, vui đến nỗi không phân biệt được phương hướng, ra sức vỗ ngực đảm bảo: "Đương nhiên đương nhiên, tôi sẽ cố gắng trồng trọt thật tốt, kiếm thêm nhiều tiên để cung cấp cho Tiểu Dạng đi học."

Chủ nhiệm Bành nhìn người đối diện đang cười phớ lớ, gương mặt hàm hậu chất phác đến không tưởng, trong lòng khẽ thở dài một hơi, đúng là một lời khó nói hết mà.

Thật không dám tin đây là cha của Hoa Dạng, chỉ số IQ cũng chênh lệch quá nhiều đi, chẳng lẽ Hoa Dạng thông minh là do đột biến gen?

Chủ nhiệm Bành nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng bộc phát vì nhịn không nổi nữa: "Xin lỗi vì tôi hỏi thẳng câu này, một năm anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Trừ đi chỉ phí tiêu xài ngày thường, cuối cùng tích cóp được nhiều hay ít?"

Cô biết mình hỏi vậy có phần quá phận, nhưng làm gì có cách nào khác? Nếu nói chuyện quá uyển chuyển, có khi anh ta còn chả hiểu gì đâu.

Gương mặt tươi cười của Hoa Quốc Khánh lập tức bị cứng đờ: "Không... không tích cóp được mấy đồng."

Lời này nói ra rõ ràng không đủ tự tin.

Chủ nhiệm Bành thấy đầu mình đau như muốn nứt toác, có người cha mẹ như vậy chả trách học sinh của cô sống không dễ dàng gì: "Sơ trung ba năm, cao trung ba năm, đại học bốn năm, tất cả đều cần tiên, thậm chí rất nhiều tiền là đằng khác. Mức chỉ tiêu và sinh hoạt ở thành phố rất lớn, khác hẳn ở dưới miền quê, có vài học sinh thi đậu đại học nhưng không có tiền, cuối cùng đành phải từ bỏ, tôi thật sự không hi vọng học sinh Hoa Dạng cũng giống như vậy."

Dựa vào việc trông trọt như lời Hoa Quốc Khánh nói, cùng lắm chỉ đảm bảo cho cả nhà đủ ăn, những cái khác đều là xa vời.

Chủ nhiệm Bành nói lời thấm thía, ý đồ thuyết phục ông: "Cha của Hoa Dạng, anh là chủ của một gia đình, phải suy nghĩ lại biện pháp, không thể cứ để một đứa nhỏ gánh vác hết trọng trách của gia đình lên vai được, em ấy tuổi còn nhỏ mà phải bôn ba kiếm tiền thật sự không dễ dàng gì...

Đầu của Hoa Quốc Khánh dần dần gục xuống, cả mặt cũng đỏ bừng vì xấu hổ.

Hoa Dạng nhẹ giọng nói: "Chủ nhiệm, không thể trách cha em được, ông ấy cũng rất muốn kiếm tiền, chỉ là..."

Cô mới không thèm quan tâm lí do của ông ấy, chủ nhiệm Bành chỉ biết Hoa Dạng phải chịu thiệt, một mực muốn đòi lại công bằng cho học sinh của mình.

"Vì tương lai thi đại học của con mình, có cái giá gì mà không thể trả? Thể diện thì tính là gì? Cha của Hoa Dạng, tôi thấy anh nên lên huyện rồi phụ hai mẹ con em ấy một tay đi, không có người đàn ông làm trụ cột trong nhà, bọn họ xoay xở cũng khó khăn."

Vẻ mặt của Hoa Quốc Khánh lập tức lâm vào khẩn trương: "Nhưng tôi không biết làm mấy cái buôn bán gì đó, tôi chỉ biết mỗi trồng trọt thôi."

Ông nghĩ nếu giờ mình lên huyện thành thì cứ cảm thấy bị khinh thường, trong lòng không có tự tin.

Từ nhỏ Hoa Quốc Khánh được sinh ra và lớn lên ở thôn quê, lúc nào cũng gắn bó với sinh hoạt của nông thôn, cho nên trong thâm tâm luôn nảy sinh một cảm giác an toàn ở đây, cứ nghĩ rời xa chỗ này sẽ là bão tố...

Chủ nhiệm Bành vừa nghe mấy lời của Hoa Quốc Khánh liên tức muốn bốc khói, người này đang nói cái gì vậy?

"Cha của Hoa Dạng, anh đã nghĩ kĩ chưa? Học sinh Hoa Dạng thông minh như vậy, anh không nên cản trở tương lai của em ấy"

Hoa Quốc Khánh vẫn liên tục lắc đầu, cứ như là ai đang ép buộc ông ấy bán thân không bằng. Chủ nhiệm Bành khuyên bảo tận tình cả nửa ngày, cuối cùng cũng không lay động được ông, cô lấy tay đỡ trán với vẻ bất lực rồi nói: "Để tôi gọi cho hiệu trưởng, ông ấy sẽ ra mặt khuyên nhủ anh”

Một người đàn ông mà cứ suốt ngày sợ đông sợ tây, còn thua kém cả con gái mình, thật không hiểu nổi...

"Đừng đừng." Hoa Quốc Khánh vừa nghe liền nhảy dựng, trời ơi sao lại gọi cả hiệu trưởng đến đây?

"Từ từ để tôi suy nghĩ lại đã”

Hiện trường lâm vào cục diện bế tắc, Hoa Dạng nhìn thoáng qua đồng hồ, lên tiếng nhắc nhở một câu: "Mẹ, sắp mười giờ rồi đấy, cha, cha đi cùng với mẹ đi kìa"

Lúc này Trương Tuệ như bừng tỉnh, vội đem xe đẩy đẩy ra trước cửa, đặt một cái thau lớn lên trên, vội vàng đi ra ngoài.

Hoa Quốc Khánh chỉ ước gì bây giờ có thể trốn xa chỗ này ra một chút, nhanh chóng chạy theo đuổi kịp Trương Tuệ.

Chủ nhiệm Bành tức đến nỗi hai mắt trợn trắng, cảm thấy bộ dáng chật vật của Hoa Quốc Khánh chả khác gì mấy người lính đào ngũ.

Nhưng trước mặt học sinh của mình, cô không thể buông lời chê trách phụ huynh em ấy được, vì vậy trong ngực cứ nghẹn một hơi mà không có chỗ phát tác.

Đang miên man suy nghĩ, giọng nói nhẹ nhàng của Hoa Dạng khẽ vang bên tai: "Chủ nhiệm, cô nếm thử đồ ăn vặt nhà em đi"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.