Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp

Chương 65



Trương Đức Bảo năm lần bảy lượt muốn mở miệng hỏi thử người phụ nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, người phụ nữ lại không thèm nhìn liếc mắt nhìn tới ông ta một cái, xoay người sang chỗ khác nhìn Sơn Trà, biểu cảm trên khuôn mặt dịu dàng đi nói: "Đồng chí nhỏ, chúng ta trò chuyện một lát đi."

Sơn Trà nhẹ gật đầu, tuy rằng biết bà ấy chắc chắn là một nhân vật lớn khó lường, nhưng lại không hề thấy sợ bà ấy chút nào, nhẹ nhàng tự tại mở miệng bắt đầu trò chuyện với bà ấy.

Tạ Tri Viễn cũng không biết hai người này làm sao lại quen nhau hơn nữa còn bắt đầu trò chuyện, dù sao Sơn Trà cũng đã đồng ý rồi, vậy thì anh cũng không cần phải sốt ruột, tiếp tục đứng ở một bên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Trương Đức Bảo, tập trung làm nhiệm vụ người giữ cửa cho hai người thoải mái trò chuyện.

Trò chuyện đôi ba câu, Sơn Trà mới biết được người phụ nữ tên là Vương Mộng Quân, chức nghiệp và thân phận thì bà ấy đều chưa nói, nhưng lại hỏi Sơn Trà không ít vấn đề, hỏi nhà cô ở đâu, có phải là người An Thành hay không.

Nghe Sơn Trà nói cô là từ trong thôn tới An Thành chơi, trong ánh mắt Vương Mộng Quân hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã chuyển đề tài, hỏi sang câu khác.

Sơn Trà biết thân phận của người này chắc chắn là không tầm thường, bên người nếu có thể có cảnh vệ binh, muốn biết cái gì thì cho dù mình không nói, bà ấy chắc chắn cũng có thể điều tra ra được hết tất cả, bởi vậy cũng hoàn toàn không hề vòng vo, người ta hỏi gì thì cô đáp nấy, biết gì thì cũng đều một năm một mười nói hết.

Hai người bên này thoải mái trò chuyện, bên kia Trương Đức Bảo chẳng khác nào sống một ngày bằng một năm chờ.

Không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Lục Xuyên Bình liền đi theo cảnh vệ binh Tiểu Đinh bước chân vội vàng đi vào trong.

Ông ta vừa thấy Vương Mộng Quân, đôi mắt đều trợn tròn, miệng cũng mở ra chuẩn bị gọi bà ấy, đột nhiên ý thức được nơi này không đúng, người cũng có chút nhiều, lại vội vàng ngậm miệng lại, bước nhanh tới cầm tay Vương Mộng Quân, nhỏ giọng nói: "Sao ngài lại tới nơi này?"

Ông ta nhìn còn lớn tuổi hơn Vương Mộng Quân không ít, lại cúi người khom lưng, thái độ cực kỳ tôn kính.

Vương Mộng Quân rút tay về, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn người bán hàng và Trương Đức Bảo, nói: "Nếu tôi không tới, thì sao có thể biết được nơi này của lãnh đạo Lục có công nhân tốt như thế chứ."

Lục Xuyên Bình vừa nghe, đã biết hỏng rồi, kiểu này hẳn là đã có người chọc tổ tông này tức giận rồi.

Khuôn mặt ông ta tức tối quay qua nhìn Trương Đức Bảo, lạnh lùng nói: "Đến cùng là chuyện như thế nào, mấy người nói đi!"

Ngay trước mặt Vương Mộng Quân, Trương Đức Bảo nào dám nói luyên thuyên, nhanh chóng lôi người bán hàng kia ra để cho cô ta một năm một mười kể lại mọi chuyện một lần.

Lục Xuyên Bình càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Đức Bảo một cái, trong lòng mắng: Trong khoảng thời gian này bên trên đang nghiêm khắc xét xử này đó không làm thật sự thói quan liêu, kết quả không biết sao hai người này lại còn xui xẻo vướng vào trên họng súng, còn để cho Vương Mộng Quân nhìn thấy, đây không phải rõ ràng là tìm việc cho ông ta sao!

Vương Mộng Quân trầm giọng nói lại lời mà Sơn Trà đã nói lúc trước một lần, sau đó mới tiếp tục nói: "Chuyện này theo ý tôi mà nói thì cực kỳ nghiêm trọng, vẫn mong lãnh đạo Lục ông có thể nghiêm túc xử lý."

Lục Xuyên Bình liên tục gật đầu: "Ngài yên tâm, ngài yên tâm."

Trương Đức Bảo và người bán hàng kia hai người sắc mặt đều đồng loạt chuyển từ xanh sang trắng rồi lại sang xanh, đều có loại dự cảm bất an mãnh liệt.

Sắc mặt người bán hàng trắng bệch muốn cầu tình cho mình, Vương Mộng Quân lại không thèm nhìn tới cô ta, lôi kéo Sơn Trà bắt đầu đi về hướng khác.

"Không phải cháu nói cháu có người bạn cũng bán thứ này ở phía trước sao? Đi, dẫn dì đi xem thử."

Sơn Trà: "Cháu phải gọi chồng cháu đi cùng nữa."

Vương Mộng Quân sửng sốt: "Cháu xem trí nhớ này của dì đi, dì cứ cảm thấy cháu trông còn nhỏ, không giống như là đã có chồng."

Nói xong lại nhìn về phía Tạ Tri Viễn: "Đồng chí nhỏ, cậu cũng đừng nóng giận nha."

Tạ Tri Viễn: "... Không sao ạ."

Ba người cùng đi ra khỏi trung tâm bách hóa, Sơn Trà dựa theo địa chỉ mà Lý Thu Vân để lại cho cô tìm được một cửa hiệu ở mặt đường, dẫn theo Vương Mộng Quân đi tới cửa tiệm.

Một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ nhưng mà việc buôn bán lại không tồi, có vài cô gái đứng ở trước quầy kệ thủy tinh thảo luận bàn tán.

Từ xa cũng có thể nghe thấy giọng của Lý Thu Vân: "Thật ngại quá, kiểu dáng này đã là bộ cuối cùng rồi, đã bị người đặt đi rồi, cô xem hay là đổi sang một kiểu dáng khác đi, còn lại mấy kiểu này trông cũng đều khá đẹp."

Vương Mộng Quân quay đầu nhìn về phía Sơn Trà: "Việc buôn bán của bạn cháu có vẻ cũng khá tốt ấy nhỉ."

Sơn Trà cười cười không lên tiếng.

Sơn Trà đứng gần nhất, Lý Thu Vân lập tức liền nhìn thấy cô, vẻ mặt hưng phấn mà vẫy tay với cô.

"Sơn Trà? Sao các em lại tới đây?"

Không đợi Sơn Trà đáp lời, cô ấy đã tự nói tiếp: "Mau, mong em thương xót, lại cho chị thêm năm mươi bộ nữa đi, không, thêm một trăm bộ đi, buổi sáng ngày hôm qua chị mới lấy hàng về thôi, bây giờ mới chỉ qua thời gian một ngày rưỡi, đã bán được mười mấy bộ, có kiểu dáng còn bán được hết sạch nữa!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.