Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 149





“Ở ngay cửa đó ạ, không biết đã trễ thế này, thím Liên Hoa còn qua đây không biết có chuyện gì không?”Chuyện này khiến Lưu Chiêu Đệ ngồi không yên, “Để tôi đi xem sao.” Rồi vội vàng đi ra cửa.Tạ Miêu liền nháy mắt với bà của mình.Khi Vương Quý Chi nhận ra, bà cũng đi theo ra ngoài, trong lòng cũng quyết định, chỉ cần nhà họ Cố không đi, Lưu Chiêu Đệ sẽ không được phép vào nhà lần nữa.Kể từ khi Tạ Miêu bước vào cửa, Cố Tùng Niên và Tống Vân đã quan sát cô.Khi biết rằng họ là cha mẹ của Cố Hàm Giang, không có niềm vui hay sự căng thẳng trong mắt cô, thậm chí là sự ngạc nhiên, như thể cô đã đoán được.Cô ấy không nói nhiều trước mặt người lớn, nhưng gương mặt trước sau vẫn treo một nụ cười ngốc nghếch, lần duy nhất cô ấy chủ động nói, chính là vừa rồi.Mà cũng ngoại người bác dâu vừa đi ra ngoài, nhà họ Tạ hiển nhiên ai ai cũng rất thích cô, đặc biệt là ba đứa em trai của cô.Thông minh, xinh đẹp, hào phóng và gia đình xem ra cũng khá hòa thuận.Tống Vân cảm thấy, cô gái nhỏ này, nếu không phải do ông của con trai mình một câu cũng chưa hỏi mà thay cháu định đoạt chuyện hôn nhân, mà là do con trai mình chọn lựa, có khi bà cũng sẽ thật sự hài lòng.Bà cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, không kiềm chế mà cứ nhìn chồng.Cố Tùng Niên gật đầu lia lịa, đột nhiên ông thay đổi cuộc trò chuyện, hỏi chuyện với người nhà họ Tạ: Năm nay Miêu Miêu cũng lên cấp ba rồi, thành tích lại rất tốt.


Vệ Dân, chú và em dâu, và thím có bao giờ suy nghĩ qua chuyện để Tạ Miêu đến Bắc Kinh học cấp ba, rồi ở đó thi đại học?"Ông cụ Cố và ông nội Tạ Miêu có một tình bạn sống chết.

Hai gia đình đã có đính ước từ nhỏ, vợ chồng nhà họ Cố đến thôn Bắc Xá, về tình về lý thì đến thăm nhà họ Tạ không có gì phải nói, Tạ Vệ Dân cũng không suy nghĩ gì nhiều.Bây giờ nghe Cố Tùng Niên lại nói như kia, ông vô cùng kinh ngạc: “Để Miêu Miêu học trung học ở Bắc Kinh?”“Đúng ạ” Cố Tùng Niên gật đầu, điều kiện giáo dục ở Hồng Hà vẫn còn chưa đầy đủ lắm, Miêu Miêu là mầm non tốt như vậy, nên đến học ở một trường tốt hơn mới phải, tương lai thi vào một trường đại học tốt, để có thể cống hiến xây dựng cho Tổ Quốc hơn nữa.”“Nhưng đến Bắc Kinh thì quá xa.” Tạ Vệ Dân cau mày.Đúng, đúng, xa quá, nhất định không cho chị gái bọn họ đi!Ba anh em Tạ Kiến Hoa gật đầu lia lịa, nhìn vào mắt Cố Tùng Niên, giống như nhìn kẻ thù cướp chị gái của họ vậy.Đến cả người chưa từng có chủ kiến như Trình Lập Xuân cũng lo lắng nhìn Tạ Miêu, lo lắng cô bé sẽ xúc động mà đồng ý.Đến Bắc Kinh chứ không phải là lên huyện.Đến lúc núi cao sông dài, cả năm cũng hiếm hoi gặp nhau vài lần, lỡ có gặp phải chuyện cũng không có đứng ra thay mặt làm chủ.

Khoan nói tới chuyện bà không thân quen với nhà họ Cố, mà thậm chí là đến nhà họ hàng thân thích, bà cũng không an tâm giao con gái mình cho người khác.Người bình thường nghe nói có cơ hội tốt như vậy hẳn là rất vui mừng, trong đầu lại có thêm suy nghĩ, xem chừng còn hận không thể nhanh chóng bảo Tạ Miêu đi theo bọn họ, nắm chặt không buông có thể nguyện ý để Tạ Miêu đi theo bọn họ, như vậy nắm lấy đường về nhà mình.Nhưng nhà họ Tạ...Cố Tùng Niên cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.


"Xa đúng là có xa, nhưng đây cũng là vì muốn tốt cho con trẻ.

Miêu Miêu có tài năng trong phương diện này.

Chúng ta phải luôn tìm cách tạo điều kiện cho con bé, không thể trì hoãn chuyện của con bé, chú nói xem có phải không?”Tống Vân cũng thuyết phục: "Chúng tôi biết mọi người không nỡ xa con bé, mọi người yên tâm, tôi và lão Cố cũng suy nghĩ cả rồi, đợi khi con bé đến Bắc Kinh thì sống ở nhà chúng tôi, tôi tự tay chăm sóc con bé.


Vừa hay hai nhà chúng ta cũng có điện thoại, có chuyện gì thì liên lạc cũng tiện.”Trước khi sang đây, bà và Cố Tùng Niên đã thương lượng trước.Ông cụ Cố cả đời trọng nhất là chữ tín, sẽ không bao giờ thất hứa khi đã hứa với người khác, nếu không vậy thì cũng đã không mất mười mấy năm đi tìm nhà họ Tạ, để đứa cháu trai duy nhất của mình đính hôn từ bé với Tạ Miêu.Tống Vân nhận ra không thuyết phục được ông lão, thực sự thấy thương con, nên mới nghĩ ra chiêu trò như vậy.Đều nói tình cảm là bồi dưỡng mà có, hai đứa trẻ đều còn nhỏ, tiếp xúc nhiều với nhau, nói không chừng có thể tạo nên nền móng cho tình cảm.

Tới lúc đó lại bàn chuyện hôn sự, trong lòng người làm mẹ như bà cũng sẽ an lòng hơn bao nhiêu.Nếu vẫn không thành công…Tạ Miêu có thể được tiếp nhận một nền giáo dục tốt, vào một trường đại học tốt, có một công việc tốt, cũng xem như một sự đền bù cho gia đình họ Tạ, cho Tạ Miêu..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.