Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa

Chương 35: 35




Khi Bạch Xuyên trở lại còn có cả Bạch Mẫn đi cùng, trong lòng cô ta ôm một đống đồ đạc, theo sau là Trương Xuân Hoa với vẻ mặt đầy miễn cưỡng.Tưởng Vân kinh ngạc nói: “Cô mua thật sao? Mua gian phòng nào vậy?”Sắc mặt Bạch Mẫn có chút tối sầm, chỉ về căn phòng phía Tây nói: “Tôi định mua căn phòng lớn ở giữa, nhưng nói thế nào ông Bạch cũng không bán cho tôi, còn bảo rằng căn phòng ở giữa và căn phòng phía Đông là dành cho nhóm thanh niên trí thức ở, bán đi còn phải xây lại nhà.

Tôi phải thuyết phục mãi thì ông ấy mới đồng ý bán căn nhà ở phía Tây cho tôi.”Tưởng Vân liếc nhìn Trương Xuân Hoa và hỏi: “Hai người cùng nhau mua nó hả? Tốn bao nhiêu tiền thế?”“Năm mươi đồng, là tôi tự mình mua.


Xuân Hoa nghe nói tốn nhiều tiền như vậy thì có chút không nỡ, cô ấy quyết định vẫn ở chung với mấy nữ thanh niên trí thức như cũ.”Giọng nói của Bạch Mẫn mang theo chút ý tứ hận sắt không thành thép*, nhưng trên mặt lại không có chút nào hối hận.

Cô ta cũng muốn được sống một mình như Tưởng Vân, thật thoải mái biết bao!*yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơnCăn phòng phía Tây mà Bạch Mẫn mua chắc chắn không thể so sánh với căn phòng chính, buổi sáng nắng nóng, buổi chiều lại không đón được nắng, ánh sáng hạn chế.


Hơn nữa, diện tích của nó cũng không lớn bằng căn phòng chính, việc bảo quản và bảo dưỡng cũng không tốt bằng căn phòng chính, thế mà lại đắt hơn căn phòng mà cô đang ở hai mươi đồng…Nhất định là Bạch Xuyên đã giảm giá cho cô, trong lòng Tưởng Vân một lần nữa cảm ơn Bạch Xuyên.Cô giúp Bạch Mẫn dọn dẹp nhà cửa, nhìn dáng vẻ của Bạch Mẫn như thế hẳn là đêm nay cô ta muốn ở lại đây rồi.Bạch Xuyên liếc nhìn đống củi trong nhà, thấy đống củi chỉ còn lại những cành cây to bằng lòng bàn tay, anh nói với Tưởng Vân một tiếng rồi đi ra ngoài.Ngay khi Bạch Xuyên vừa đi, ngọn lửa nhiều chuyện của Bạch Mẫn lập tức bùng cháy, cô ta nhìn bóng lưng của Bạch Xuyên qua cửa sổ rồi nháy mắt hỏi Tưởng Vân: “Hai người có quan hệ gì vậy? Mới có một ngày thôi mà đã hợp nhãn rồi hả?”Tưởng Vân: “...!Lo mà dán tường của cô đi! Buổi tối còn muốn ngủ không đấy?”Bạch Mẫn nhanh chóng quét lớp hồ đã pha sẵn lên trên tường, rồi dán từng tờ báo lên trên, nhưng vẫn không quên buôn chuyện: “Nếu không thì người ta đi nhặt củi cho cô làm gì? Tôi còn nghĩ chiều mai sau khi làm việc xong, hai chúng ta đi đến khu rừng nhỏ ở cuối thôn để nhặt củi! Xem ra tôi phải tự mình làm, còn cô đã có người nhặt giúp rồi.”Tưởng Vân: “...!Anh ấy xấu hổ thôi.

Anh ấy mới trở về được mấy ngày, tôi và anh ấy góp gạo thổi cơm chung được mấy bữa, anh ấy ăn cơm tôi nấu, đi nhặt củi cho tôi thì có làm sao? Cô đường đường là một thanh niên trí thức, mới đến nông thôn có mấy ngày, tại sao lại biến thành một người phụ nữ mồm mép như vậy chứ?”Bạch Mai bị Tưởng Vân phản dame làm cho nghẹn họng, cô ta lúng túng nói: “Phương thức giải trí ở nông thôn quá khan hiếm, cô để tôi vui một chút không được sao?”“Tôi xem cô là bạn bè, cô còn lấy tôi làm trò cười?”Dưới cái nhìn chết chóc của Tưởng Vân, Bạch Mẫn thức thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.