“Doanh trưởng Cố khả năng đã đi ra ngoài, chúng ta ở chỗ này chờ hắn đi.” Sở Uyển nói.
“A ——” Thanh Thanh bừng tỉnh đại ngộ, “Ba ba khẳng định là đi đến nhà bà nội a.”
Sở Uyển:……
Em gái ah, em còn có bà nội, như thế nào không nói sớm?
Sở Uyển bỗng nhiên nhớ tới ngày đó gặp phải doanh trưởng Cố ở cuối thôn, liền hỏi hai đứa nhỏ: “Nhà bà nội hai đứa có phải ở cuối thôn không?”
An Năm tiếp tục cẩn thận hỏi: “Sao chị biết?”
Sở Uyển tâm tình căng chặt từ nãy tới giờ thì hiện tại chính là thở dài nhẹ nhõm.
Cô chỉ cần mang hai đứa nhỏ này đến nhà bà nội bọn chúng là có thể rời đi, hơn nữa cũng không cần phải gặp doanh trưởng Cố hung dữ kia nữa.
Sở Uyển thật sự không muốn phải gặp mặt hắn.
Sở Uyển nhanh chóng bước đi, mang theo Thanh Thanh cùng An Năm đi về phía cuối thôn.
Lúc này, Cố Kiêu nghe thấy từng đợt tiếng bước chân. Hắn dừng lại, xoay người chạy đến nơi có phát ra tiếng bước chân.
Hắn nhìn thấy thân ảnh của một lớn hai nhỏ.
Hắn nhìn thấy Sở Uyển một tay đang nắm lấy tay của Thanh Thanh, hai người vừa đi vừa nói chuyện, cười đến mi mắt cong cong.
Cô ta tựa hồ đang dạy Thanh Thanh hát nhạc thiếu nhi, Thanh Thanh mới vừa học hát xong một câu, cô ta liền hát theo một câu tiếp theo.
An Năm hai tay nhỏ để ở phía sau, giống như một “người lớn” nhỏ đi đằng sau, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngóng cổ lên phía trước muốn nghe hai người đằng trước hát như thế nào…
Cố Kiêu ngẩn ra một chút, ngay sau đó, đi tới hướng của ba người.
Bước chân của hắn lớn, từ xa xa đi đến, sắc mặt đang âm trầm dần dần giãn ra.
“Bóng cao su nhỏ, dùng chân đá…”
“Hoa mã lan nở hoa 21……”
Sở Uyển quay sang nhìn Thanh Thanh: “Bóng cao su nhỏ, dùng chân đá… Hoa mã lan nở hoa 31…”
“Là 21 nha!”
“Vì cái gì không phải 31 nha?”
“Thanh Thanh, An Năm.” Đột nhiên, một giọng nói từ tính vang lên đằng sau ba người.
Sở Uyển nhìn theo phía phát ra tiếng nói kia, thấy thân ảnh cao lớn của doanh trưởng Cố dưới ánh trăng.
Bước chân của Sở Uyển liền dừng lại.
“Chị Sở Uyển, đây là ba ba của chúng em!” Thanh Thanh vui sướng chạy về phía Cố Kiêu.