Sáng chủ nhật, mới sáng sớm phòng bếp của nhà họ Cung đã bắt đầu tỏa ra hương thơm ngào ngạt, bốn cha con Lục Tĩnh Xuyên ở bên cạnh làm nhân viên ăn thử, đến cả Hàn Tế cũng đều cầm đũa liên tục gắp đồ ăn.
“Sao mà anh toàn lo ăn một mình thế này, không thèm để ý đến em và Xích Xích à?”
Cung Vãn Đường thấy nước miếng của con trai sắp chảy xuống nồi rồi, vỗ nhẹ cánh tay Hàn Tế, cười vui vẻ nói: “Anh gắp một miếng trứng cuộn nhét vào miệng thằng bé đi, nếu không là vỡ đê mất.”
Hàn Tế cười nhéo nhẹ gương mặt con trai, gắp một miếng trứng cuộn nhỏ thổi nguội rồi nhét vào miệng cậu bé: “Con không có ăn được mấy món khác đâu.”
“Chú Hàn, con có làm canh thịt trứng cho Xích Xích, cái này cũng ăn được.”
Cung Linh Lung đeo găng tay vào, bưng một chén canh nhỏ ra: “Còn hơi nóng, chú thổi nguội rồi đút cho em ăn.”
Hôm qua cô vừa mới xử lý một bầy heo mập xong, chở theo một xe đầy thịt heo về, buổi tối làm mười chén thịt hấp, hấp thêm mười chén chân giờ heo, kho một nồi phá lấu heo, còn kho một nồi đồ ăn chay.
Tuy rằng hôm nay sẽ có khách đến nhà, nhưng cũng không cần phải chuẩn bị nhiều món mặn như thế, cố cố ý nấu nhiều một chút để đưa tặng cho mấy người lớn trong nhà.
Chờ Lục Tĩnh Xuyên đóng gói đồ ăn rồi mang lên xe rồi, Cung Linh Lung lại khiêng mấy sọt sầu riêng, quả vải, xoài và rau dưa đặt lên hàng ghế sau, không dẫn theo ba đứa nhỏ, cô vội vàng lái xe đi giao hàng.
Trên cơ bản thì mấy người lớn trong nhà đều ở trong đại viện, cô chạy đến nhà họ Chu và nhà họ Hàn trước, mỗi nhà đều có một phần thịt hấp và chân giờ, hai chén đồ kho to, các trái cây rau củ quả còn lại đều chia đều, mỗi nhà có một sọt to.
Mấy ông bà cụ của hai gia đình đều chạy theo cô đòi trả tiền, nhưng cô lại không nhận, vì muốn đề phòng bọn họ cưỡng ép buộc cô nhận lấy, cô lập tức đạp chân ga chạy đi mấy.
“Ông nội, bà nội, bác cả, mau cầm sọt đến đựng đồ ăn nè.”
“Ông Tạ ơi, sầu riêng tới, mở cửa.”
“Ông Tề, bà Tề ơi, dì Hà, ông Chu… Con mang sầu riêng và vải đến cho mọi người người nè, mau ra nhận hàng.”
“Tiểu Bổng Chùy, Thạch Đầu, hai đứa chạy về nhà lấy chén đến, lại cầm thêm rổ nước, đi kêu người lớn trong nhà mấy đứa đến lấy đồ ăn, nhanh lên.”
Cung Linh Lung dừng xe lại, trực tiếp cầm loa đặt trên xe ra la to, giọng nói vang từ nhà họ Lục đến cuối đường.
Ông Tạ mở cửa ra, thấy cô mở cửa xe khiêng hết sọt này đến sọt khác xuống, cười mắng: “Con chạy đến đại viện mở sạp bán hàng luôn à?”
“Đúng vậy, đến nhờ các lãnh đạo đến ủng hộ chuyện làm ăn của con.”
Cung Linh Lung nói đùa, còn vẫy tay với ông ấy: “Ông Tề, ông mau lại đây, sầu riêng đợt này ngon lắm, siêu ngon luôn, sáng nay con đã nếm thử giúp ông rồi.”
Thấy cô dọn ra rất nhiều trái cây và đồ ăn xuống, một ông cụ mở miệng hỏi cô: “Linh Lung, mấy cái này giá cả thế nào?”
“Ông Tề, không cần tiền, con tặng cho mọi người ăn lấy thảo.”
Cung Linh Lung tiện tay bẻ một trái sầu riêng cho ông ấy: “Trái này chín vừa tới luôn, ông mang về nhà ăn.”
“Con nói bao nhiêu tiền trước đi?” Ông Tề không nhận lấy.
“Không cần tiền, lần trước bà Tề còn cho con của con một hộp socola nữa đó, socola đắt hơn cái này rất nhiều.”
Bình thường mấy người Cung Linh Lung thường xuyên lại đây chơi, hàng xóm xung quanh cũng từng tặng cho ba anh em bọn họ rất nhiều đồ ăn ngon, cho nên cô cũng thường xuyên tặng một ít trái cây và rau củ quả trong không gian đến, mọi người thường xuyên qua lại như thế, đều không tính tiền.”
“Lão Tề, cứ nhận lấy đi, ba thằng nhóc bé Minh thường hay đến nhà ông ăn ké lắm.”
Lúc này bà cụ Lục cũng đi ra ngoài, thấy chá dâu mang theo nhiều đồ đạc như thế, đầu tiên là cầm một ít quả vải ra chia cho bọn họ ở xung quanh ăn, sau đó ở lại phân chia đồ đạc cho bọn họ giúp cô.
Cô chỉ chuẩn bị thịt hấp và chân giò heo cho nhà họ Lục, nhưng hai phần đồ kho kia thì lại chuẩn bị hai nồi to, tặng cho mỗi nhà hai chén.
Ngoại trừ nhà họ Tạ lấy thêm vài trái sầu riêng ra, mấy trái cây khác đều chia đều, các gia đình đều ôm một rổ đầy ắp về, những ông bà cụ kia cũng đều ăn ý cầm tiền, tranh thủ lúc cô không để ý, đặt tiền vào ghế phụ lái.