Bạch Thủy Tiên cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian nói chuyện với tên cặn bã này, giọng nói dịu dàng trở nên vô cùng lạnh nhạt: “Lấy tiền và sổ hộ khẩu ra đây đi.”
Lão Nghiêm nhìn thoáng qua Bạch Kiến Nhân, thấy ông ta chưa nói gì, quăng cái túi đang cầm trong tay cho Bạch Linh Lung.
Bạch Linh Lung hơi cong khóe môi lên, đổ hết toàn bộ đồ đạc vào trên giường, nhanh nhẹn đếm tiền ngay trước mặt bọn họ, tiếng giấy đếm xoành xoạch vang liên hồi.
“Mẹ, đủ năm nghìn rưỡi rồi, cũng đã xác nhận dời hộ khẩu thành công.”
Đầu của Bạch Thủy Tiên không thể di chuyển quá nhiều, nhưng tứ chi lại có thể nhúc nhích, hai bàn tay của bà đan vào nhau, đặt ở trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt sâu thẳm, đến cả tên cũng lười gọi ông ta nói: “Đây là điều kiện mà Linh Lung đưa ra, tôi còn có ba yêu cầu nữa.”
Thấy bà còn có điều kiện, mặt Bạch Kiến Nhân đen kịt: “Hai người đừng có mà quá đáng.”
“Chỉ cần chưa ly hôn, chỉ cần tôi không ký tên thì quyền chủ động này vẫn còn nằm ở trong tay tôi. Nếu ông cảm thấy tôi quá đáng, hiện tại ông có thể biến đi ngay, tôi bảo đảm sẽ không cản ông.” Bạch Thủy Tiên nói chuyện bình thản, không nhanh không chậm, vẫn cứ bình tĩnh như cũ, giống như chỉ đang nói chuyện nhà với ông ta.
Đây là lần đầu tiên Lão Nghiêm nhìn thấy Bạch Thủy Tiên, trước kia ông ta luôn cho rằng vợ của anh Bạch là một người phụ nữ nông thường bình thường chưa từng trải qua việc đời, nhưng hiện tại nhìn thấy khí thế xung quanh người Bạch Thủy Tiên, ông ta không khỏi bắt đầu nghi ngờ xuất thân của bà.
Nếu bàn về gương mặt, Bạch Thủy Tiên đẹp hơn Tần Mộng Lan rất nhiều, cho dù hiện tại bà đang nằm trong giường, ăn mặc mộc mạc đơn giản, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra được bà rất cao, cao gầy yểu điệu hơn Tần Mộng Lan rất nhiều.
Nhưng ngẫm lại, Lão Nghiêm cũng hiểu được ý đồ của anh Bạch, nhà họ Tần có địa vị gia thế rất cao, những ích lợi mà ông ta đạt được khi cưới Tần Mộng Lan, cho dù có cưới một trăm Bạch Thủy Tiên cũng không được.
Ông ta đã cho năm nghìn rưỡi rồi, chuyển hộ khẩu cũng tốn rất nhiều tiền, ông ta đã mất nhiều tiền như thế, cũng không để ý đến chuyện đưa thêm một số tiền nữa, dù sao thì sớm muộn gì chúng nó cũng sẽ lại quay về tay của ông ta thôi.
“Trả lại mười lăm cây vàng cho tôi.”
Giọng nói lạnh nhạt của Bạch Thủy Tiên vừa mới vang lên, Bạch Kiến Nhân giật thót mình, cơ thể run lên, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nổ tung.
Con ngươi của Lão Nghiêm cũng co rụt lại, nhìn thoáng qua phản ứng của ông ta, lại nhìn ánh mắt gần như không có gì khác nhau của hai mẹ con nhà họ Bạch, ánh mắt khẽ động, cũng không mở miệng nói gì nữa.
“Vàng gì chứ, tôi không có mấy thứ này.” Bạch Kiến Nhân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bà ta đã biết trước ông ấy mặt dày đến mức nào, hiện tại ông ta không chịu thừa nhận cũng nằm trong dự đoán của Bạch Thủy Tiên, chỉ lạnh nhạt nói với con gái: “Linh Lung, con đi mời đồng chí của bộ phận bảo vệ bệnh viện đến đây, cứ nói là mẹ muốn nhờ bọn họ đi báo công an giúp mẹ, nơi này có bọn buôn người lừa gạt phụ nữ.”
“Dạ.” Bạch Linh Lung nghe lời đứng lên.
“Bạch Thủy Tiên, bà ăn nói bậy bạ cái gì đó.” Bạch Kiến Nhân ngoài lạnh trong yếu, đôi mắt lập tức trở nên vô cùng hung ác.
“Mươi lăm cây vàng, trả cho tôi, số tiền còn lại tôi không tính toán với ông nữa.”
Khác biệt với vẻ kích động của ông ta, biểu hiện của Bạch Thủy Tiên vô cùng bình tĩnh, nhưng giọng nói dịu dàng lại tràn ngập uy hiếp: “Giữ cho chặt mấy con ch.ó của ông, đừng có thả ra cắn người lung tung, nếu hai mẹ con chúng tôi có bất trắc gì, tôi bảo đảm nửa đời sau ông đều sẽ sống trong song sắt.”
Bạch Kiến Nhân tức giận, siết chặt bàn tay, khớp xương vang lên tiếng răng rắc, lúc này ông ta cũng đã buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, dùng gương mặt âm u quan sát bà thật lâu.