“Cô không thích ăn rau hẹ thì đừng có mua sủi cảo nhân rau hẹ, bên cạnh còn có rất nhiều loại nhân khác mà.”
Đầu bếp chỉ vào cửa sổ buôn bán, bên trên có treo bảng, các loại nhân đều được ghi rất rõ ràng: “Là mẹ của cô tự chọn mua sủi cảo nhân rau hẹ, cô không ăn thì lúc đó đừng có mua.”
Lương Vịnh Văn hoàn toàn không nhìn thấy cái bảng hiệu kia, vội vàng nói: “Xin lỗi đầu bếp, tôi không nhìn thấy bảng hiệu, con gái của tôi không ăn rau hẹ, tôi mua phần khác cho con gái của tôi.”
Đầu bếp nghe khẩu âm của bà ta, thấy bà ta không phải người dân địa phương, cũng không làm khó bọn họ, lúc xoay người đi còn không quên nhắc nhở: “Không được lãng phí lương thực.”
“Được rồi, được rồi.” Mặt Lương Vịnh Văn cứng đờ cười gượng.
Thôi Trí Viễn không dám để hai người bọn họ đi mua nữa, đổi cho bọn họ một phần sủi cảo khác, mặt mày lạnh nhạt nói: “Anh nói cái gì Tư Dao cũng không chịu nghe, anh cũng không lắm miệng nữa, em dạy dỗ nó cho tốt. Nếu nó không khống chế được tính cách của mình, gây chuyện ở nơi này, anh cũng không bảo vệ được nó, đến lúc đó chỉ e là nó sẽ bị đuổi đi ra khỏi nước.”
Lương Tư Dao cũng không phải con gái ruột của Thôi Trí Viễn, mà là con của Lương Vịnh Văn và chồng cũ, chồng cũ của bà ta trước kia lăn lộn xã hội đen với cha con nhà họ Lương, lúc ra biển chạy đến Châu u đã xung đột với người khác mất mạng.
Sau đó lại bởi vì một vài chuyện, Thôi Trí Viễn kết hôn với Lương Vịnh Văn, lúc đó Lương Tư Dao chỉ mới bốn năm tuổi, sửa theo họ Lương của mẹ, về phương diện xưng hô cũng gọi ông ấy là cha.
Thật ra Thôi Trí Viễn đối xử khá tốt với cô ta, nhưng mà tính cách của cô ta quá xấu, có dạy dỗ kiểu gì cũng không có tác dụng, nói quá nhiều thì sẽ bị cô ta cãi lại rằng ông ấy không phải cha ruột của cô ta, không có tư cách dạy dỗ cô ta, từ đó về sau ông ấy cũng không nói thêm cái gì nữa.
Thôi Tư Vi là con trai của ông ấy và Lương Vịnh Văn, tính cách và tính tình đều giống ông ấy, hiếu học lại có chí tiến thủ, Thôi Trí Viễn cũng rất để tâm đến chuyện dạy dỗ con trai.
Hiện tại quay về kinh đô đã lâu lắm rồi không về, trong lòng Thôi Trí Viễn d.a.o động rất lớn, cũng nhớ thương rất nhiều việc, không có kiên nhẫn và công sức đi giáo dục dạy dỗ Lương Tư Dao, nhanh chóng ăn xong bữa cơm này rồi chạy ra ngoài đi làm việc.
Bên kia, nhà họ Cung cũng bắt đầu bưng đồ ăn lên bàn.
Hoắc Tâm Quỳnh xuất thân từ gia đình quý tộc giàu có, từ nhỏ đã được cha mẹ đưa đến nước F du học, sau đó bà ấy lại đến nước M đào tạo chuyên sâu và phụ giúp mở rộng chuyện làm ăn trong gia tộc, cũng là lúc ở nước M, quen biết được Cung Thành Tuấn trong giới người Hoa.
Từ nhỏ bà ấy đã được tiếp thu nền giáo dục cao cấp, hoàn cảnh trưởng thành và sinh sống đều đứng đầu, nhưng bà ấy lại chưa từng kiêu ngạo tự mãn chút nào, tố chất hàm dưỡng đã được khắc sâu vào trong xương cốt.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bà ấy đến nội địa, nhưng lại là lần đầu đến kinh đô, trước kia cũng từng đi đến những thành phố ở phía nam như thành phố Dương, thành phố Hải vân vân để thăm viếng du lịch, cũng có chút hiểu biết về tình hình trong nước, ngồi vào bàn ăn nói chuyện với mọi người cũng đều tìm được rất nhiều đề tài chung.
Bà ấy từng du học ở nước F, là nhà thiết kế châu báu vô cùng nổi tiếng ở Hồng Kông, bốn mẹ con Cung Linh Lung lại đang học tiếng nước F, có đề tài chung này, bọn họ cũng nhanh chóng thân thuộc với nhau.
Ăn cơm xong, Cung Thành Tuấn tính toán đi đến khu mộ tổ tiên của nhà họ Cung thăm viếng: “Vãn Đường, chiều nay anh đi thăm mẹ, bọn em cứ làm việc của mình đi, lần này anh về đây sẽ ở lâu thêm một đoạn thời gian, chuyện khác thì cứ chờ sau này lại nói chuyện tiếp.”
“Chiều nay A Tế phải về bộ đội, anh ấy bận rộn công việc, em dẫn theo Xích Xích đi chung với anh.”