Hoắc Tâm Quỳnh còn chưa nói xong, Cung Thành Tuấn đã trừng mắt nhìn, nhưng bà ấy lại không thèm để ý đến ánh mắt đó của ông ấy, cười vô cùng nhiệt tình phóng khoáng: “Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn nhà, tóm lại anh không được rời khỏi tầm mắt của em.”
“Hoắc Tâm Quỳnh, cô có còn biết xấu hổ không hả?” Cung Thành Tuấn không chịu nổi bà ấy nữa.
“Mặt là cái gì chứ?”
Hoắc Tâm Quỳnh cười vui vẻ, còn vươn tay nhéo mặt ông ấy nói: “Là cái này hả?”
“Bốp!”
Cung Thành Tuấn duỗi tay đánh bay cái tay xấu xa của bà ấy, giọng nói như từ kẽ răng bay ra: “Hoắc Tâm Quỳnh, ngồi ngay ngắn.”
“Không phải em đang ngồi đây sao? Em có bò lên người anh đâu.”
Khác với dáng vẻ thẹn quá hóa giận của ông ấy, Hoắc Tâm Quỳnh lại vô cùng bình tĩnh, còn liên tục kích thích ông ấy: “Hiện tại em không bò, chờ đi ngủ lại bò.”
Hai trợ lý ngồi ở bên cạnh vẫn luôn cúi gằm đầu xuống, cả hai đều cắn chặt răng ngậm miệng, nhịn cười không nói gì.
Trong chuyến bay đến kinh đô lần này cũng có không ít hành khách, vé máy bay mà Hoắc Tâm Quỳnh mua cũng không ở bên cạnh Cung Thành Tuấn, nhưng bà ấy lại lễ phép thay đổi vị trí với người khác, có bà ấy ngồi bên cạnh, Cung Thành Tuấn đừng hòng yên lặng xem báo.
“Cha, chỗ của chúng ta ở đây nè.”
Mấy người Thôi Tư Vi cũng ngồi chuyến bay này để quay về kinh đô, kế hoạch trước đó chỉ có hai cha con bọn họ về kinh đô thôi, Lương Vịnh Văn vẫn cứ suy xét mãi, cuối cùng lại quyết định vẫn cùng bọn họ đến kinh đô xem thử.
Hai chị em Lương Tư Dao và Thôi Tư Vi ngồi ở đằng sau hai người Cung Thành Tuấn, cha mẹ bọn họ lại ở hàng ghế phía sau nữa, Cung Thành Tuấn cũng không quay đầu lại xem, đang nhìn sân bay ngoài cửa sổ, nếu không ông ấy đã nhìn thấy một người quen đã lâu rồi không gặp.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, mười giờ rưỡi hạ cánh ở sân bay kinh đô.
Mấy người Cung Thành Tuấn không mang theo quá nhiều hành lý, hai trợ lý xách theo túi xách của mình, còn cầm giúp Hoắc Tâm Quỳnh, bốn người chờ cửa cabin vừa mở ra là lập tức nhanh chóng đi xuống.
“Cha, cầm hành lý theo đi.”
Thôi Tư Vi thấy cha đứng lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người đã rời đi ở đằng trước, cậu bé cũng nhìn theo hỏi: “Cha, là người quen của cha sao? Có cần gọi bọn họ lại không?”
Cũng là lúc nãy khi Cung Thành Tuấn đứng lên, Thôi Trí Viễn mới nhìn thấy ông ấy, hơn hai mươi năm không gặp, anh vợ của ông ấy vẫn có phong thái như năm xưa, chỉ chững chạc nội liễm hơn khi còn trẻ một chút, lúc nãy ông ấy vốn định gọi lại, nhưng cái tên đã đến bên miệng lại không thể nào phát ra được.
“Trí Viễn, anh quen biết người đàn ông kia hay là người phụ nữ vậy?”
Lúc nãy Lương Vịnh Văn dồn toàn bộ lực chú ý lên trên người Hoắc Tâm Quỳnh, người phụ nữ kia xinh đẹp quyến rũ, trang điểm thời thượng lại cao nhã, toàn thân đều là trang sức quý báu, váy áo, giày, trạng sức và đồng hồ đều là hàng hiệu đỉnh cấp, vừa nhìn là biết ngay là phu nhân nhà giàu.
“Nam.”
Thôi Trí Viễn tùy ý trả lời, nhanh chóng cầm hành lý lên nói: “Đi thôi.”
Ông ấy xách theo hành lý nhanh chóng đi nhanh, muốn xem thử có thể gặp được Cung Vãn Đường ở sân bay hay không. Ông ấy đi rất nhanh, vội vàng sải bước, không bao lâu sau đã bỏ mấy người Lương Vịnh Văn lại phía sau.
“Trí Viễn, anh chờ em với.” Lương Vịnh Văn lập tức xách theo đồ đạc, thúc giục con gái còn đang lề mề nói: “Tư Dao, con nhanh lên.”
“Mẹ vội vàng cái gì chứ?”
Trong khoảng thời gian này Lương Tư Dao ở thành phố Dương dưỡng thương, lúc đó xương sóng mũi bị gãy, muốn nó lành lại cũng không nhanh như thế, hiện tại trên mũi còn đang dán băng gạc, lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, cầm theo đồ đạc của mình lề mề đuổi kịp.