“Tôi cũng là một trong số các cô gái bị anh ấy ăn h.i.ế.p đây, mỗi lần anh ấy nhìn thấy tôi thì sẽ túm b.í.m tóc đuôi ngựa của tôi, bắt tôi leo lên cây hái trứng chim, còn thường xuyên bắt rắn bắt lươn hù dọa làm tôi sợ, có một khoảng thời gian dài chỉ cần nghe đến tên của anh ấy thôi là đã sợ, cho nên tôi có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với anh ấy.” Hiện tại Bạch Thủy Tiên nghĩ lại vẫn cứ cảm thấy dở khóc dở cười.
Chu Lan Bình cũng rất bất đắc dĩ: “Cái thằng đó cứ nghịch ngợm như thế, khi còn nhỏ tôi cũng hay đánh nhau với nó lắm. Hiện tại tôi còn thường xuyên nói đùa với nó, nói là tóc tôi ít thế này đều là bởi vì khi còn nhỏ hay đánh nhau với nó, nó hay kéo tóc của tôi, làm cho bây giờ tóc của tôi mọc ra không nỗi.”
Ba đứa nhỏ đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe hai người bọn họ nói chuyện, thấy bọn họ nói đến chuyện khi còn nhỏ, cũng nhịn không được bật cười.
Lục Tĩnh Xuyên và Bạch Linh Lung đứng ở bên còn lại của giường, thấy bà quen biết với cậu út của mình, vội xen mồm hỏi: “Dì, lúc còn nhỏ dì đã quen biết với cậu út của con rồi hả?”
“Lúc dì bảy tám tuổi đã quen biết rồi, cậu út của con là bạn cùng lớp với dì, dì nhỏ hơn bọn họ gần bốn tuổi. Lúc trước cậu út của con thường xuyên đến nhà dì chơi, nhưng mà sau đó hình như ông ngoại của con bị điều động chuyển sang Đông Bắc làm việc, cậu út của con cũng chuyển trường, bọn họ coi như mất đi liên lạc.”
“Đúng vậy, cha của tôi từng bị điều đến Đông Bắc làm việc sáu bảy năm, lúc đó cả nhà chúng tôi đều dọn qua đó, năm anh chị em đều chuyển đến Đông Bắc đi học.” Chu Lan Bình cười nói tiếp.
Nghĩ đến chuyện quá khứ, Bạch Thủy Tiên cũng khá cảm thán: “Mới chớp mắt đó thôi mà đã ba mươi năm trôi qua rồi.”
“Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật, chúng ta cũng đã đến tuổi làm ông bà hết rồi.”
Tuy rằng trước kia bọn họ chưa từng gặp nhau, nhưng bởi vì cùng quen biết một người, mối quan hệ của hai người bọn họ cũng thân thiết hơn một chút.
Bạch Thủy Tiên chủ động cười hỏi: “Hiện tại em trai của chị có mấy đứa con rồi?”
“Con trai cả hai mươi mốt tuổi, cũng là một tên hỗn thế ma vương người ngại chó ghét y như cha của nó, còn chưa học xong cấp ba đã chạy đến bộ đội rồi.”
“Con thứ hai cũng là con trai, lớn hơn Linh Lung một tuổi, mới đầy mười chín tuổi, tính cách ngoan ngoãn và kiệm lời giống em dâu của tôi, còn đang ở bên cạnh cha mẹ.”
“Con út là một bé gái, mười sáu mười bảy tuổi, đang học cấp ba, cũng là một cô gái nghịch ngợm, nhưng lại đỡ hơn cha và anh cả rất nhiều.”
“Đủ nếp đủ tẻ, đúng là làm người ta hâm mộ mà.” Bạch Thủy Tiên cảm thán.
Chu Lan Bình cười dịu dàng, nhìn về phía Bạch Linh Lung nói: “Em đó, Linh Lung xinh đẹp ngoan ngoãn lại có hiếu, ngày tháng hạnh phúc sau này của em còn ở đằng sau, người khác đều sẽ phải hâm mộ em thôi.”
Bạch Thủy Tiên nở một nụ cười nhạt, đời này bà cũng sẽ chỉ có một cô con gái, con gái đúng là rất ngoan, là áo bông nhỏ ấm áp của bà, có được một cô con gái thông minh lại có hiếu như thế, đúng là phúc phần của bà.
“Em à, tôi mạo muội hỏi một câu, em có thể nói cho tôi biết tên họ thật của em không?”
Chu Lan Bình suy nghĩ, anh hai của bà và em trai bà là bạn học, có lẽ nhà mẹ đẻ cũng là người có uy tín danh dự trong giới ở kinh đô, nói không chừng có thể điều tra được tình hình trong nhà của bà.
Nói đến chuyện này, ý cười trên mặt Bạch Thủy Tiên thoáng biến mất, hơi có chút áy náy nói: “Đồng chí Chu, hiện tại ở trước mặt chị là Bạch Thủy Tiên, quá khứ của tôi đã đi theo người nhà rồi, có lẽ đã không còn có ai nhớ rõ, không cần phải nhắc lại.”
Chu Lan Bình hiểu ý của bà, trong lòng cũng có chút suy đoán, xem ra chuyện nhà mẹ đẻ của bà cực kỳ phức tạp, có lẽ ở phía sau còn liên lụy rất nhiều chuyện và người phức tạp.