Lục Nam Chinh không quan tâm cô ta, bây giờ đầu óc của hai chị em Lục Thu Cúc cũng đã tỉnh táo lại, bọn họ cũng không muốn xía vào chuyện rối ren này, đưa cho cô ta một ít tiền tiêu vặt của mình rồi không thèm quan tâm nữa.
Đầu năm bắt đầu đi làm lại, Cung Linh Lung đi làm một tuần, bàn giao hết các công việc, bắt đầu chuẩn bị đi học đại học.
Ba anh em muốn đi học chung với cô, bọn họ muốn đi học ngôn ngữ nước ngoài, Cung Linh Lung nhờ người lớn trong nhà chuẩn bị, nộp đơn xin trường hợp đặc biệt với trường học, lại dẫn ba đứa nhỏ đi gặp giáo viên đứng lớp, cuối cùng được lãnh đạo trong trường và các giáo viên đồng ý.
Ba người bọn họ muốn đi theo mẹ đi học, Lục Tĩnh Xuyên đích thân tự đóng một cái bàn học dài cho bọn họ, đưa đến trường học trước một ngày.
Ngày khai giảng, Lục Tĩnh Xuyên đưa bốn mẹ con bọn họ đi báo danh.
Trong lúc Cung Linh Lung điền đơn đăng ký nhập học, Lục Tĩnh Xuyên nhỏ giọng giao nhiệm vụ cho ba đứa con trai: “Ba cục cưng thối, cha đi học ở học viện chỉ huy quân sự, khác trường với mẹ, trường của cha một tháng chỉ được nghỉ hai ngày. Những ngày cha không có ở nhà, mỗi ngày ba đứa đều phải đi học với mẹ, ngoại trừ nghiêm túc nghe thầy cô giảng bài ra, còn phải đuổi hết đám ruồi bọ vây quanh mẹ đi, có biết chưa hả?”
“Cha thiếu tự tin về bản thân đến thế à?” Lục Sơ Minh hỏi ngược lại.
Lục Tĩnh Xuyên: “… Không phải cha không tự tin, mà là mẹ của con quá đẹp, luôn sẽ có một vài người có ý đồ xấu xa tiếp cận mẹ.”
“Có ba đứa bọn con đi theo mẹ, cha cảm thấy còn sẽ có đàn ông khác đến gần mẹ sao?” Lục Sơ Minh nhướng mày với anh.
“Cha đứng bên cạnh mẹ mà còn có người đến xin làm quen, cho dù ba đứa luôn ở bên cạnh cũng sẽ luôn có một chút người đui mù xem nhẹ sự tồn tại của ba đứa con.”
Lục Tĩnh Xuyên thật sự không yên tâm cho lắm, vợ của anh quá xinh đẹp, cho dù đi đến nơi nào cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác, cho nên khi ba anh em bọn họ nói muốn đi học chung với cô, anh là người đầu tiên đứng ra ủng hộ, tất cả những thủ tục cần phải đi làm trong khoảng thời gian này đều là do anh tích cực đi xử lý.
“Cha, cha yên tâm đi, bọn con bảo đảm sẽ không có bất cứ con ruồi bọ nào có thể đến gần mẹ.”
Cung Bồng Trạch đã phát hiện ra từ lâu, ở nơi này mẹ của bọn họ chính là một viên trân châu vô cùng chói mắt, bình thường khi đi ra ngoài dạo phố chơi đùa, thường xuyên có đồng chí nam đến tiếp cận làm quen.
“Ngoan.”
Lục Tĩnh Xuyên ôm lấy cậu bé hôn nhẹ, cũng sờ đầu hai đứa anh trai, ánh mắt sâu thẳm: “Chờ mẹ làm xong thủ tục nhập học rồi, chúng ta sẽ đi dạo quanh trường học với mẹ, làm quen với hoàn cảnh xung quanh.”
“Cha à, cha muốn biểu thị công khai chủ quyền tỏ rõ thân phận của mình thì cứ việc nói thẳng đi.”
Lục Trường Khiếu trợn trắng mắt, nói xong lập tức xoắn m.ô.n.g nhỏ đi tìm Cung Linh Lung.
Lục Tĩnh Xuyên bất đắc dĩ bật cười, nhưng Lục Sơ Minh lại đầy thâm ý nói: “Cha à, cha có cần viết một tấm bảng hiệu treo trên người không?”
“Ừ, trên bảng hiệu viết bảy chữ to tôi là chồng của Cung Linh Lung!” Trong mắt Cung Bồng Trạch lóe lên chút ánh sáng tinh nghịch.
“Có ba nhóc con giống hệt cha thế này, cha còn cần phải đeo bảng hiệu nữa à?”
Lục Tĩnh Xuyên buồn cười liếc nhìn bọn họ: “Nhớ kỹ chuyện của cha dặn dò đó, đuổi hết bọn ruồi bọ đi, bảo vệ mẹ cho tốt, sau này cha chia một nửa tiền lương và tiền thưởng hằng tháng của cha cho ba đứa làm tiền tiêu vặt, nửa còn lại nộp cho mẹ làm tiền sinh hoạt hằng tháng.”
“Chốt đơn.”
Hai anh em cười toe toét.
Thật ra bọn họ cũng không có nhu cầu sử dụng tiền, cũng không có suy nghĩ gì về tiền bạc ở nơi này, chỉ là thích cảm giác cha yêu thương bọn họ, thích nói chuyện chơi đùa với cha.