Cơm tất niên sắp bắt đầu, Lục Tĩnh Xuyên đi ra hỏi chiến tích: “Ba cục cưng thối, ba đứa có thắng không?”
“Thưởng cho cha nè.”
Bạn nhỏ Lục Sơ Minh thắng đậm, vô cùng hào sảng rút một tờ đại đoàn viên thưởng cho anh.
“Cảm ơn cục cưng ngoan của cha.”
Lục Tĩnh Xuyên cong khóe môi, cầm tiền vẫy vẫy trước mặt hai vợ chồng em trai, đắc ý nói: “Đây là do hai vợ chồng em tài trợ đúng không?”
“Trong túi chú còn có năm đồng tiền.” Lục Trường Khiếu đã để ý từ lâu rồi, cũng đã có ý đồ muốn đào rỗng túi bọn họ.
Lục Tĩnh Dương thua cũng rất vui vẻ: “Bọn em bị lừa rồi.”
Ba đứa cháu trai nhỏ này thông minh ranh mãnh, không thể coi bọn họ là con nít được, ranh ma vô cùng, cờ nhảy nhìn thì rất đơn giản, nhưng mà khi thật sự chơi thì ba người lớn cũng không thắng được bọn họ.
Toàn bộ hành trình Lục Nam Chinh chơi với bọn họ, mỗi lần đều đặt cược mười đồng, ông ấy không hề chú ý vào ván cờ, mà chỉ để ý đến đầu óc của ba đứa cháu nội.
Chơi hai tiếng đồng hồ, ông ta đã hoàn toàn xác định, tương lai ba đứa nhỏ chắc chắn sẽ trở thành người vô cùng nổi bật và tài giỏi.
“Được rồi, không chơi nữa, ăn cơm thôi.”
Cung Linh Lung làm chủ bếp đi ra ngoài gọi, lại vội vàng đi vào phòng thay quần áo.
Một đống đồ ăn lần lượt được bưng lên bàm ba anh em đứng ở trên bàn báo tên đồ ăn: “Tôm hấp dầu, giò heo kho, thịt chiên giò, cá lư hấp, thịt hấp…”
“A, a, a, thịt dê nướng.”
Đợi đến khi Chu Lan Cầm bưng một đĩa que nướng thơm phức lên, ba anh em kích động thét chói tai, đây là món bọn họ thích ăn nhất, chỉ tiếc là mẹ không thường nấu cho bọn họ ăn.”
“Nào, ăn trước đi.” Lục Nam Chinh thấy bọn họ thích ăn, cầm cho mỗi đứa một que nói: “Còn hơi nóng, thổi nguội rồi lại ăn.”
Mười hai món ăn, ngụ ý đoàn viên may mắn, lại có hai đĩa sủi cảo, vỏ sủi cảo mà Cung Linh Lung dùng để gói cũng khác với cách người khác gói, một loại thì pha với nước rau chân vịt, một loại thì ba với nước bí đỏ, hai đĩa sủi cảo màu xanh và vàng cực kỳ xinh đẹp, nhìn thôi cũng đã muốn ăn rồi.
“Linh Lung, cô bỏ thêm gì vào vỏ sủi cảo thế?” Lục Nam Chinh ăn sủi cảo vài chục năm, chưa từng ăn sủi cảo có màu lần nào.
“Cha, còn dùng nước rau chân vịt và nước bí đỏ để pha bột mì.”
Cung Linh Lung múc cho cha mẹ chồng mỗi người một chén canh gà to, lại gắp thêm cho mỗi người một con bào ngư nhỏ, cũng mời những người còn lại: “Thu Cúc, Thu Đồng, hai đứa ăn cơm trước đi, lát nữa cũng múc hai chén canh gà ăn, mỗi người một con bào ngư, hai đứa em tự chọn.”
“Dạ, cảm ơn chị dâu.” Hai chị em Lục Thu Cục gật đầu nói cảm ơn.
“Linh Lung, vất vả rồi, con cũng ăn đi.”
Chu Lan Cầm gắp bào ngư cho hai đứa con dâu, bưng chén rượu lên cười nói: “Hôm nay là đêm giao thừa đoàn viên, chúng ta cùng nhau cụng ly, chúc mọi người sang năm đều có cơ thể khỏe mạnh, mọi chuyện thuận lợi.”
“Cụng ly.”
Người uống rượu thì bưng ly rượu lên, không uống rượu thì bưng ly nước ngọt, ba anh em cũng bưng ly nước riêng của bọn họ lên, cụng ly với người lớn.
Đĩa xiên que thịt dê nướng được hoan nghênh nhất, mỗi người cầm một chuỗi, chưa ăn cơm đã bắt đầu ăn xiên que nướng trước.
“Ngoài miệng toàn là dầu.”
Cung Linh Lung cưng chiều nhìn ba đứa con trai, cầm khăn lau miệng cho bọn họ.
“Mẹ ơi, ngày mai là sinh nhật của con, con muốn ăn que nướng.” Lục Trường Khiếu ăn ba xiên, nhưng vẫn chưa thấy đủ, tranh thủ cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Được rồi, ngày mai mẹ mang giá đồ nướng sang nhà ông cố, lại làm thêm các loại đồ nướng khác, cho ba đứa ăn đủ luôn.”
Tuy rằng ba người bọn họ còn nhỏ, lại ăn rất nhiều, bữa cơm hôm nay ba đứa nhỏ ăn chẳng thua người lớn chút nào, cũng không kén ăn, món nào cũng đều sẽ ăn, gắp vào chén đều sẽ ăn sạch sẽ.
Thời buổi này bởi vì bình thường không được ăn quá nhiều món thịt, sức chiến đấu trên bàn cơm của mọi người đều rất mạnh, nguyên một bàn đồ ăn đều bị ăn gần như sạch sẽ.