Mẹ Thôi không chịu thừa nhận mình có lỗi, không cho rằng điều bọn họ đã làm là sai: “Chúng ta không đi sai đường, cũng không đứng sai đội, chỉ là thời vận không tốt mà thôi.”
Thấy đã đến nước này rồi mà bà ta vẫn cứ giữ lối suy nghĩ đó, Thôi Văn Đống cũng lời đi cãi, có chút mệt mỏi nói: “Nếu ông bà cảm thấy như thế thì cứ thế đi, dù sao hiện tại có nói cái gì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chuyện của chú hai, ông bà đang dự định sẽ làm thế nào?”
“Nếu như chú ấy có chút khả năng, sau này đồng ý giúp đỡ gia đình mình thì ông bà cứ dồn hết những tài nguyên mà chú ấy cung cấp cho cha, chú ba và anh cả sử dụng đi, con không cần.”
Tiền Mộng Bình nhíu mày: “Văn Đống, con nói thế là có ý gì hả?”
“Mẹ, con có tay có chân, con có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình, không cần làm phiền chú hai.”
Thôi Văn Đống biết bọn họ đã dồn hết mọi hi vọng lên người chú hai, sau này ông bà nội sẽ dùng ơn sinh thành dưỡng dục để ép buộc uy h.i.ế.p ông ấy, chú hai chắc chắn sẽ bị buộc phải cũng cung cấp một chút giúp đỡ, nhưng chắc là sẽ không giúp nhà bọn họ đứng lên lần nữa, cũng chưa chắc là có năng lực này.
Chú hai đã đến nước M nhiều năm như thế, cho dù phát triển ở nước ngoài rất tốt, các mối quan hệ của ông ấy cũng chưa chắc có thể dùng được ở trong nước.
Ngoài ra, có lẽ ông ấy ở bên kia đã có gia đình mới rồi, ông ấy sẽ suy nghĩ cho vợ con, tuyệt đối sẽ không dùng hết toàn bộ sức lực để giúp đỡ người trong nhà, nhiều nhất chỉ ủng hộ một chút về mặt kinh tế cho bọn họ.
Lúc nhà họ Thôi vừa mới sụp đổ, Thôi Văn Đống cũng đắm chìm trong bóng đêm không thể nào vực dậy giống như mọi người trong nhà, hiện tại thời gian đã trôi qua lâu như thế rồi, anh ta cũng dần dần nhận rõ hiện thực tàn khốc, cũng càng hiểu biết một đạo lý.
Dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy, dựa người người đi, chỉ có chính mình mới là đáng tin nhất.
Cha làm chỗ dựa đã ngã, anh ta không thể lại xem chú hai chưa bao giờ gặp mặt làm chỗ dựa lần nữa, thay vì ngóng trông người khác sẽ kéo anh ta ra khỏi vũng bùn, còn không bằng bản thân vững vàng bước từng bước tự đi ra.
Con đường chính trị và tòng quân bị phá hỏng, luôn sẽ có con đường khác để đi, anh ta có tay có chân, chỉ cần mặt đủ dày thì sẽ không đến mức sẽ c.h.ế.t đói.
Thôi Văn Đống không nói cho bọn họ biết mình đang suy nghĩ những gì, có nói ra cũng không có tác dụng gì, ông bà nội sẽ không nghe, bọn họ vẫn cứ quyết giữ ý mình tiếp tục tính toán mưu mô, anh ta cũng lười đi quản, bọn họ thích làm gì thì làm đi.
Anh ta tiếp tục buôn bán, mỗi ngày đi sớm về trễ, chia một phần tiền mình kiếm được cho em gái, đưa một ít làm chi phí sinh hoạt trong gia đình, số còn lại thì dành dụm.
Hiện tại tuy rằng chỉ là buôn bán nhỏ, nhưng mỗi ngày cũng thu nhập được không ít, kiếm còn nhiều tiền hơn lúc anh ta làm cán bộ nhỏ ở đơn vị cơ quan nữa.
Tuy rằng công việc này không vẻ vang bằng lúc trước, nhưng túi dần dần phồng lên, trong tay có tiền, anh ta cũng không còn mù quáng hốt hoảng như lúc trước, anh ta cảm thấy cuộc sống hiện tại còn có thể sống tiếp được.
Hai anh em bọn họ tiếp tục bày quán kiếm tiền, hai ông bà già nhà họ Thôi tính tới tính lui, quyết định lại đi tìm bà con của bạn học Thôi Trí Viên, mẹ Thôi khóc lóc ỉ ôi tố khổ sám hối, khóc nửa ngày trời cuối cùng cũng thuyết phục được người kia, lại nhờ đối phương gửi giúp bọn họ một lá thư đi ra ngoài.
“Mẹ ơi, cha gọi điện thoại về, nói là một tiếng đồng hồ nữa sẽ về đến nhà.”
Hôm nay Cung Linh Lung ở trong nhà quét dọn vệ sinh, tổng vệ sinh lầu trên lầu dưới, cửa kính đều được lau sạch sẽ, lúc này đang ở trong phòng vệ sinh chà giày cho bọn nhỏ.
“Về đúng lúc lắm, mẹ đang chờ cha về làm việc đây.”
Sắp sửa ăn tết, trong nhà có rất nhiều chuyện cần phải làm, chị Ngọc và Từ Giai Du đều về nhà chuẩn bị ăn tết, một mình cô phải chăm sóc cho mẹ và bốn đứa nhỏ, lại còn phải làm việc nhà, thật sự là rất mệt.
Cung Linh Lung chà giày xong lập tức nằm dài trên ghế sofa, mệt đến mức không muốn nhúc nhích, ba anh em vốn dĩ đang ngồi xem ti vi, lập tức ăn ý đi qua đ.ấ.m lưng xoa bóp cho cô.