Nói xong, bà ta lại khuyên chị họ: “Chị Quyên, chị đó, chị đừng có hẹp hòi như thế, phải phóng khoáng một chút.
“Cơ thể hai đứa bọn nó đều không có vấn đề gì, sớm muộn gì cũng sẽ sinh cháu nội cho chị, quá nóng vội sẽ chỉ làm hỏng chuyện, còn sẽ phá hư tương lai sự nghiệp của hai cha con bọn họ.”
“Tôi là người số khổ, nhà của chúng tôi coi như xong rồi, chồng con tôi không thể nào xoay người được nữa, hiện tại tôi sống như cái xác không hồn, sống được ngày nào hay ngày đó.”
“Chị nghe lời tôi khuyên, nhà chị vẫn còn đang rất tốt, chỉ cần chị đừng gây sự kiếm chuyện nữa, con đường tương lai còn dài lắm, chị đừng có cản trở phá hoại chuyện chồng con chị.”
“Bọn họ phải thành công thì chị mới sống sung sướng được.”
“Nếu như chị vẫn còn không thể nghĩ thoáng thì cứ nhìn tôi đây nè. Lúc trước khi chồng con tôi còn đang quang vinh, tôi cũng nở mày nở mặt, hiện tại bọn họ sụp đổ, tôi cũng không dám ngẩng đầu làm người, cuộc sống xuống dốc không phanh, nếu không phải còn có hai đứa con và cháu nội thì tôi cũng đã không muốn sống nữa rồi.”
Tiền Mộng Bình nể tình Trịnh Siêu Lâm cung cấp cho bà ta những tin tức quan trọng cho nên mới thật lòng khuyên nhủ vài câu, còn chuyện bà chị họ vô dụng của bà ta có nghe lọt hay không thì là chuyện của bọn họ.
Hiện tại cũng không còn sớm, bà ta ngồi nói chuyện vài câu nữa rồi đi về.
Chờ bà ta đi rồi, mẹ Trịnh hỏi con trai: “Siêu Lâm, con nói coi dì họ của con đang định làm gì thế?”
“Mẹ, mẹ đừng đi lo chuyện của nhà người khác nữa, cả gia đình nhà họ Thôi đều chẳng có ai là người tốt, đừng xía vào chuyện của bọn họ.” Hiện tại Trịnh Siêu Lâm rất phiền, trong đầu toàn là nghĩ đến chuyện của mình.
Mẹ Trịnh sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Thôi, cũng biết rất rõ con người Tiền Mộng Bình, ở giai đoạn quan trọng này, bà ta lại chạy đến hỏi thăm chuyện của Cung Linh Lung, có lẽ chuyện này có liên quan đến ích lợi gì đó, rốt cuộc con người bà ta chỉ biết đến lợi ích, hiện tại nhà bọn họ rơi vào tình huống thế này, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để kiếm ít tiền duy trì cuộc sống bình thường của cả gia đình.
Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện nhà bọn họ rơi vào tình trạng này cũng có một phần là vì mấy người Chu Lan Cầm, trong lòng bà ta lại không nhịn được cục tức này.
Lúc Tiền Mộng Bình về đến nhà thì trời cũng đã sập tối rồi, lúc mở cửa đi vào thấy mẹ chồng đang ở trong phòng bếp nấu cơm, con cái đều không ở nhà, vội hỏi: “Cha, Văn Đống còn chưa dọn dẹp quầy hàng về nhà nữa hả?”
“Về rồi, lúc nãy Văn Đống đi nhập hàng rồi, Phán Nhi ôm Hiểu Thành đi đóng tiền rồi.”
Mẹ Thôi ở trong phòng bếp nghe được tiếng của bà ta, lập tức bưng nồi sạn ra, hỏi bà ta: “Sao lại đi lâu như thế?”
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, chị họ con đúng là ngu như heo mà, ngu đến mức con không muốn nói đến luôn đó”
“Sao thế?” Cha Thôi đứng dậy hỏi.
“Con trai bà ta ly hôn với Tống Nhan rồi.”
“Cái gì?” Mẹ Thôi nhíu mày hỏi: “Tại sao lại ly hôn? Chị họ của con bắt bọn họ ly hôn à?”
Tiền Mộng Bình tóm tắt trọng điểm những gì bà ta nghe được cho bọn họ nghe, nói xong còn bĩu môi nói: “Hai mẹ con bọn họ bị đánh nhập viện, Trịnh Siêu Lâm bị em trai của Tống Nhan đánh cho mặt mũi bầm dập, bà chị họ ngu xuẩn của con cũng bị đổ một thùng thuốc đông y vào miệng, hiện tại hai mẹ con bọn họ đều đã nhập viện rồi.”
“Đúng là óc heo thật.”
Mẹ Thôi chưa từng thấy ai ngu như thế, cũng không quan tâm chuyện nhà họ Trịnh, chỉ quan tâm chuyện chính sự: “Vậy con đã hỏi thăm được gì chưa?”
“Hỏi thăm được rồi, trên cơ bản đã xác định cô gái kia chính là con của thằng hai đó.”
Tiền Mộng Bình cũng không chậm trễ, lập tức nói ra hết những tin tức mà Trịnh Siêu Lâm đã nói.
“Mẹ, mẹ đang nói ai thế?”
Hai ông bà già nhà họ Thôi và Tiền Mộng Bình nói chuyện quá tâm trung, cũng không để ý đến hai anh em Thôi Văn Đống đã về, còn đứng ở đằng sau nghe bọn họ nói chuyện một lúc lâu.