“Lúc trước hai người bọn họ tự do yêu đương rồi kết hôn, kết hôn được hai năm thì ly hôn, sau khi Cung Vãn Đường ly hôn thì quay về nhà mẹ đẻ. Kết quả nửa tháng sau, nhà họ Cung lại phát sinh hỏa hoạn, căn nhà tổ tiên để lại rộng mười mấy mẫu bị đốt thanh tro, lúc đó đều nói là người nhà họ Cung đều đã c.h.ế.t trong biển lửa rồi.”
“Sau đó Trí Viễn đau lòng muốn chết, đổ hết toàn bộ trách nhiệm lỗi lầm khiến bọn họ ly hôn lên đầu cha mẹ chồng, cãi nhau một trận với bọn họ, ầm ĩ đến mức cắt đứt quan hệ, sau đó em hai tôi quá tức giận đã bỏ đến nước M, sau đó đã không quay về nữa.”
“Chúng tôi cũng cho rằng toàn bộ người nhà họ Cung đều đã c.h.ế.t trong biển lửa rồi, mãi đến năm ngoái trước khi nhà họ Thôi xảy ra chuyện, Cung Vãn Đường và anh trai của bà ta chạy đến nhà tôi, chúng tôi mới biết được người nhà họ Cung còn chưa chết.”
“Hôm nay chúng tôi gặp được một cô gái rất giống Cung Vãn Đường ở trên phố, sau đó đi hỏi thăm mới biết đó là mẹ của ba anh em sinh ba kia, vợ của Lục Tĩnh Xuyên.”
“Em hai nhà tôi có khúc mắc với gia đình, ít nhiều gì cũng là có liên quan đến Cung Vãn Đường, trước kia nghĩ bà ta đã chết, cha mẹ chồng của tôi cũng buông bỏ. Nhưng mà hiện tại bà ta vẫn còn sống yên ổn, bọn họ muốn đi tìm Cung Vãn Đường hỏi lại chuyện năm xưa, nhưng mà hiện tại người ta đã là phu nhân của J trưởng cao cao tại thượng, chúng tôi không có cơ hội gặp mặt.”
“Lần này nhìn thấy một cô gái giống bà ta như thế, cho nên mới muốn xem thử có thể thử tìm hiểu từ phía cô gái này hay không.”
Tiền Mộng Bình nửa thật nửa giả nói, bà ta không có ý định nói tính toán của nhà họ Thôi cho người ngoài nghe, cũng không tin cái miệng của bà chị họ hàng xa này.
Chờ bà ta nói xong, Trịnh Siêu Lâm nói: “Mẹ vợ của Lục Tĩnh Xuyên tên là Cung Vãn Đường, là vợ của J trưởng Hàn, con đã gặp bà ấy rồi, hai mẹ con bọn họ rất giống nhau.”
“Siêu Lâm, vợ của Lục Tĩnh Xuyên là con gái của Cung Vãn Đường sao?”
Tiền Mộng Bình đứng lên, đi đến trước mặt anh ta, sắc mặt lộ ra chút kích động: “Siêu Lâm, con xác định sao? Cô ta là con gái của Cung Vãn Đường chứ không phải của hai anh em khác nhà họ Cung sao?”
“Là con gái của Cung Vãn Đường, năm ngoái con đã đến nhà bọn họ chúc tết, lúc đó người nhà họ Cung cũng có mặt.”
“Vợ của Lục Tĩnh Xuyên tên là Cung Linh Lung, lúc trước hai vợ chồng bọn họ làm việc ở thành phố Hán, Lục Tĩnh Xuyên ở quân khu thành phố Hán, cô ấy làm việc ở cục dân chính thành phố Hán, hiện tại đều được điều đến kinh đô rồi.”
“Con đã từng gặp ông cụ nhà họ Cung, bà cô của nhà họ Cung, còn có hai người cậu của nhà họ Cung nữa. Cậu cả nhà họ Cung chưa lập gia đình, còn độc thân, cậu hai Cung đã kết hôn rồi, sinh bốn đứa con, vợ của ông ấy là người Hồng Kông, mấy năm nay cả gia đình bọn họ đều sống ở Hồng Kông, kinh doanh buôn bán sản nghiệp giúp bà cô của nhà họ Cung.”
“Nhà bọn họ làm ăn buôn bán rất lớn, rất có tiền, cuối năm ngoái về kinh đô còn quyên mấy trăm vạn giúp đỡ phát triển cho phương diện quốc phòng và giáo dục.”
“Người nhà họ Cung ra tay rất rộng rãi hào phóng, nghe nói của hồi môn đưa cho Cung Vãn Đường và con gái bà ấy lúc kết hôn đều là nhà và xe, những sản nghiệp nhà họ Cung bị bá chiếm lúc trước đều đã bị thu hồi lại, những nơi bị hư hao đều nhận được tiền bồi thường.”
Thấy cô là con gái của Cung Vãn Đường, trong lòng Tiền Mộng Bình cũng đã có nắm chắc, lại hỏi: “Siêu Lâm, con có biết Cung Linh Lung bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Dì họ, dì hỏi chuyện này làm gì.” Trịnh Siêu Lâm nghiêng đầu nhìn bà ta.
“Chuyện này cũng liên quan đến chuyện năm xưa, cha mẹ chồng nhà dì muốn hỏi thăm cho cẩn thận, sau này gặp được em hai nhà dì cũng có thể nói chuyện giải thích rõ ràng một chút.” Tiền Mộng Bình không nói quá nhiều.
Bà ta không nói quá nhiều, nhưng mẹ Trịnh lại hiểu lầm, đảo mắt vài cái hỏi bà ta: “Mộng Bình, lúc trước em hai nhà em và Cung Vãn Đường không có con hả?”