Cùng lúc đó, cuối cùng Tiền Mộng Bình cũng tìm được mẹ Trịnh ở trong bệnh viện.
Lúc trước bà ta từng đến nhà họ Trịnh, lúc nãy không chút chần chừ đi thẳng đến nhà họ Trịnh, nhưng gõ cửa rất lâu cũng không có ai ra mở cửa, sau đó mới hỏi thăm hàng xóm, biết được Trịnh Siêu Lâm đã ly hôn với Tống Nhan rồi, hai mẹ con nhà họ Trịnh bị mẹ con Chu Lan Bình đánh nhập viện.
Tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện xong, Tiền Mộng Bình cũng sợ đến ngây người, lúc đó cũng đã âm thầm mắng mẹ Trịnh, bà ta từng gặp người ngu, lại chưa từng thấy ai ngu như người này.
Nếu không phải vì muốn hỏi thăm tin tức của Cung Linh Lung, bà ta cũng không muốn tiếp xúc với loại người ngu xuẩn này, chỉ đi vào cửa hàng mua đại một vài thứ làm quà, xách đến bệnh viện thăm bệnh.
“Mộng Bình, sao em lại đến đây?”
Mẹ Trịnh nhìn thấy bà ta cũng rất kinh ngạc, từ sau khi nhà họ Thôi xảy ra chuyện rơi đài, bọn họ đã không còn tiếp xúc qua lại gì với nhau nữa, lúc đó bà ta cũng nhanh chóng phân rõ giới hạn, sợ bị nhà họ Trịnh và nhà họ Thôi liên lụy.
Bà ta lại không ngờ rằng vào lúc bà ta bị thương cảm thấy ấm ức nhất, ngoại trừ con gái ra, người đầu tiên đến thăm mình lại là chị em họ hàng xa Tiền Mộng Bình.
“Hôm nay tôi đi ra ngoài làm việc, trong lúc vô tình nghe nói chuyện nhà của chị.”
Tiền Mộng Bình nói dối, đặt mấy thứ mình mang đến lên đầu tủ, nhìn thoáng qua Trịnh Siêu Lâm nằm ở giường bên cạnh, quan tâm hỏi: “Siêu Lâm, con thế nào?”
Trịnh Siêu Lâm bị Tống Thao đánh rất nặng, gương mặt vốn dĩ khá điển trai cũng bị đánh cho bầm dập xanh tím đan xen, miệng và hốc mắt đều sưng lên, toàn thân từ trên xuống dưới đều đau đớn, nhưng tất cả đều là bị thương ngoài da, nằm nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là sẽ không có vấn đề gì.
Vết thương trên người không quá nặng, nhưng tâm lý lại bị đả kích rất nặng nề, trạng thái tinh thần lại có chút hốt hoảng mê mang.
Tiền Mộng Bình nhìn thấy gương mặt bầm xanh bầm tím của anh ta, lại nhìn mẹ Trịnh bị sưng một bên mặt, thở dài, nhịn không được lên tiếng quở trách: “Chị Quyên, tôi đã nghe nói chuyện nhà chị rồi, chị cũng đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nhưng mà chị thật sự quá hồ đồ, ván bài tốt như thế lại bị chị đánh đến nát bét, tương lai tốt đẹp của nhà họ Trịnh cũng bị chị phá hủy hết rồi.”
Mấy ngày nay mẹ Trịnh đã nghe thấy rất nhiều lời nói như thế này, đến cả con gái và con rể bà ta cũng đều đang mắng cô ta quá ngu xuẩn, thật ra bà ta đã hối hận từ lâu rồi, hiện tại hối hận đến xanh cả ruột.
“Năm đó Siêu Lâm cưới Tống Nhan, bám được hai cây đại thụ là nhà họ Tống và nhà họ Chu, ai mà không hâm mộ nó chứ.”
“Tống Nhan xinh đẹp, lại có gia thế bối cảnh rất lớn, tính cách cũng tốt, bình thường lại rất kính trọng hai vợ chồng nhà chị, còn có công việc chén vàng vô cùng có mặt mũi, con gái như thế, đốt đèn lồng cũng khó mà kiếm được.”
“Cô ấy đồng ý gả thấp đến nhà họ Trịnh, mượn thế nhà mẹ đẻ để trợ giúp nhà chồng, nếu như nhà người khác có được cô con dâu như thế thì mọi người đã cung phụng lên từ lâu rồi, chỉ có chị là hồ đồ, lại còn dám đối xử với cô ấy như thế. Tôi cảm thấy mấy năm nay chị sống tốt quá, trong nhà vừa có chút tương lai là bắt đầu lâng lâng, ảo tưởng đến mức quên hết tất cả.”
“Nếu chị nói con dâu hoàn toàn không có năng lực sinh dục, chưa từng sinh cho nhà họ Trịnh đứa con nào, chị mua đủ loại thuốc về điều trị cơ thể cho con dâu thì còn có thể miễn cưỡng giải thích với người ngoài.”
“Nhưng mà người ta gả đến nhà họ Trịnh xong đã lập tức sinh một đứa con gái, chứng minh cơ thể không có vấn đề gì cả, lại còn đến bệnh viện kiểm tra, cơ thể cũng không hề có bệnh tật gì, có thể sinh con, chị cần gì phải ngược đãi, khinh thường người ta như thế chứ?”
“Tống Nhan cũng không phải người có xuất thân từ gia đình bình thường, nếu như là nhà bình thường, trong nhà không có bối cảnh, chị muốn khinh thì cứ khinh đi, nhưng mà người ta là cháu gái nhà họ Tống, cháu ngoại nhà họ Chu đó.”
“Trước khi chị ăn h.i.ế.p người ta, cho dù không suy nghĩ cho Siêu Lâm thì cũng phải ngẫm lại bối cảnh thân phận của nhà mẹ đẻ của con dâu chứ.”