Bọn họ dồn toàn bộ lực chú ý lên trên người mấy đứa nhỏ, không để ý đến người quen đứng đằng sau quầy bán bong bóng, còn có gương mặt tràn ngập kinh ngạc kia nữa.
“Mộng Bình, đó là…”
Hai người kia chính là mẹ Thôi và Tiền Mộng Bình, quầy bán bong bóng mà bọn họ đang mua chính là của hai anh em Thôi Văn Đống và Thôi Phán Nhi mở.
Trong khoảng thời gian này kinh đô trên cơ bản đã thả lỏng, trên đường có rất nhiều người bày quán bán hàng hóa, hai anh em bọn họ tìm người nhập hàng đầu có trục lợi cũng đã nếm được ngon ngọt, mấy ngày nay gió mặc gió, mưa mặc mưa đều đến đây bày quán kiếm tiền.
Càng đến gần cuối năm thì buôn bán càng đắt hơn, có đôi khi bận đến mức không thể về nhà ăn cơm được.
Hai ông bà cụ nhà họ Thôi vốn dĩ không đồng ý cho bọn họ đi ra ngoài buôn bán, nhưng cả gia đình ở trong nhà cứ miệng ăn núi lở mãi cũng không được, hai anh em bọn họ còn kiên quyết muốn đi ra ngoài kiếm tiền, thấy bọn họ kiếm được không ít tiền, cũng không bị bắt đi, hai ông bà cụ mới chịu đồng ý, Tiền Mộng Bình thỉnh thoảng cũng sẽ đến giúp đỡ, còn thường xuyên đến đây đưa cơm cho bọn họ.
Hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ vừa mới đến nơi này đưa cơm, sẵn tiện đi dạo hít thở không khí, lại không ngờ rằng sẽ gặp được Cung Linh Lung ở nơi này, còn có cả gia đình của Chu Lan Cầm nữa.
Mẹ Thôi vừa nhìn thấy gương mặt của Cung Linh Lung, trái tim không hiểu sao lại hơi co lại, sau đó lại nhìn ba anh em đang đứng trước quầy hàng của bọn họ, đã đoán được cô chính là con dâu trưởng của Chu Lan Cầm, là cháu dâu của nhà họ Lục.
Chỉ có điều, đường nét trên mặt cô…
“Mẹ, kéo khăn quàng cổ lên đi.”
Tiền Mộng Bình không muốn để mấy người Chu Lan Cầm nhận ra mình, lúc mấy người bọn họ đến gần, lập tức dùng khăn quàng cổ che mặt mình lại.
Lúc trước bọn họ cũng là người nhà cán bộ cao cao tại thượng, đi ra ngoài cũng vô cùng vinh quang, nhưng hiện tại lại là người nhà của tội phạm, lưu lạc đến mức phải dựng quầy hàng buôn bán kiếm sống, Tiền Mộng Bình không muốn để người quen nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng của bọn họ, cũng không muốn để người ngoài chế giễu mình.
Lúc nãy mẹ Thôi dồn toàn bộ lực chú ý lên trên người Cung Linh Lung, lúc này cũng lập tức kéo khăn quàng cổ che mặt lại, kéo bà ta xoay người rời đi: “Mộng Bình, cô gái giống Cung Vãn Đường mà con gặp được lần trước chính là cô gái kia đúng không?”
“Đúng vậy, đó là vợ của Lục Tĩnh Xuyên, ba đứa bé trai kia là con của bọn họ.”
Mẹ Thôi nhìn chằm chằm vào ba đứa nhỏ vài lần, thấy Cung Linh Lung cất đồ vào xe xong lại quay về, đôi mắt già hơi híp lại, cẩn thận nhìn chằm chằm ngũ quan của cô.
Mấy đứa nhỏ cầm lấy bong bóng rồi lập tức rời đi, Cung Linh Lung cũng không quá để ý đến người ở bên cạnh, tiếp tục đi dạo với bọn họ.
Nhìn theo bóng dáng của mấy người bọn họ, sắc mặt của mẹ Thôi vô cùng phức tạp, nói nhỏ với con dâu; “Mộng Bình, bà con xa nhà con có một đứa con trai cưới cháu ngoại nhà họ Chu đúng không?”
“Đúng vậy, con có một bà con xa bên nhà mẹ đẻ cưới được con gái của chị gái phó cục trưởng Chu về làm dâu, nhà bọn bọn mượn thế của nhà họ Chu và nhà họ Tống, mấy năm nay đã phát triển rất tốt.” Gia đình mà Tiền Mộng Bình nói chính là nhà họ Trịnh, lại hỏi bà ta: “Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì?”
“Mộng Bình, con đi tìm bà con của con hỏi thăm thử xem, xem xem vợ của Lục Tĩnh Xuyên có phải là con gái của Cung Vãn Đường không, lại điều tra ngày tháng năm sinh cụ thể của cô gái đó.”
Mẹ Thôi vừa nhìn thấy Cung Linh Lung lần đầu tiên thì trong lòng đã có suy đoán nào đó, cô quá giống Cung Vãn Đường, nhưng lại có một vài phần giống…
“Mẹ, mẹ điều tra chuyện này làm gì?” Tiền Mộng Bình nhíu mày.
“Mộng Bình, con không phát hiện cô gái kia có chút giống thằng hai sao?” Mẹ Thôi không tự giác cất cao giọng một chút.