Chu Lan Bình cắt trứng cuộn mà cô vừa mới mang đến, bưng lên bàn trà cho người lớn và trẻ nhỏ ăn, lại gọi ba anh em: “Bé cả, bé hai, bé út, mau ăn đi, trứng cuộn mẹ vừa mới làm xong, còn nóng hổi luôn đó.”
“Bà dì, bọn con đã ăn ở nhà rồi, đây là cố ý mang đến cho chị Ni Ni ăn.”
Bé út hào phóng trả lời, đẩy chén đến trước mặt Ni Ni và hai ông bà cụ Tống: “Ông cố, bà cô, ông bà và chị Ni Ni ăn đi ạ.”
“Ngoan quá, con ăn đi, ba anh em con và chị Ni Ni cùng nhau ăn đi.”
Trong mắt bà cụ Tống tràn ngập hiền từ, cười nói với bạn già: “Chẳng trách mỗi lần lão Chu nhắc đến ba anh em đều cười có vẻ vô cùng khoe khoang, mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn thông minh lại lễ phép như thế, nếu ở nhà chúng ta thì mỗi ngày tôi cũng phải đi ra ngoài khoe khoang một lần.”
“Lão Chu còn coi như là khiêm tốn, người khoe khoang nhiều nhất là lão Lục đó, ngày nào cũng giống như gà chọi, đuôi sắp vểnh lên bầu trời luôn rồi.” Ông cụ Tống cười nói.
Con trai trưởng nhà họ Tống ở bên cạnh uống trà cười nói: “Năm ngoái sức khỏe của chú Lục không được tốt cho lắm, sắc mặt cũng kém đi không ít, năm nay lại cứ như mùa xuân quay về, tóc mọc ra cũng toàn là màu đen.”
“Trong nhà liên tục có tin tức mới, con cháu đều rất tài giỏi, lại có cháu cố ngoan ngoãn thông minh như thế, lần này trạng nguyên đại học cũng là của nhà họ Lục, liên tục có chuyện vui. Ông già này chẳng khác nào uống thuốc bổ, hiện tại nói chuyện cũng rất hùng hồn mạnh mẽ, cơ thể khỏe mạnh đến mức có thể vác s.ú.n.g lên chiến trường, tôi thấy ông ấy chắc chắn sẽ là một lão bất tử, kiểu gì cũng có thể sống đến trăm tuổi.”
Ông cụ Tống cũng có tính cách khá giống với hai ông cụ nhà họ Chu và nhà họ Lục, nhưng mà nhà họ Tống làm chính trị, bình thường cũng hay nói đùa với nhau, mối quan hệ rất tốt.
Cung Linh Lung ngồi nói chuyện với mấy người lớn một chút, cũng nói chuyện với Tống Thao: “Thao, nghe nói em báo danh học viện bưu chính kinh đô đúng không, lần này đến đây rồi thì không về tỉnh thành nữa hả?”
“Không về nữa, em đã nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi, cũng đã mang hết toàn bộ hành lý theo, chờ đến cuối tháng hai khai giảng sẽ lập tức đi học.”
“Cậu họ, cậu cũng học ngoại ngữ giống mẹ của con sao?” Lục Sơ Minh đột nhiên mở miệng hỏi.
“Không phải, cậu họ báo danh ngành kỹ thuật thông tín.”
“Kỹ thuật thông tín là cái gì vậy à?” Ba anh em đều không hiểu lắm, lúc trước cũng chưa từng nghe người khác nhắc đến chuyện này.
Ba anh em bọn họ đều rất hiếu học, Cung Linh Lung lập tức dạy dỗ, chỉ vào điện thoại trên bàn trà: “Điện thoại mà chúng ta sử dụng thường ngày chính là một dụng cụ thông tín, còn có điện báo dì gửi đến mà lần trước mẹ dẫn bọn con đến bưu điện xem đó, ngoài ra còn có radio mà bình thường mà ba đứa hay nghe, mấy thứ này đều là một loại phương thức thông tín.”
Ba đứa nhỏ đều đã hiểu, Lục Sơ Minh lên tiếng hỏi: “Cậu họ, cậu có thể nghiên cứu ra một cái điện thoại bỏ túi có thể mang theo bên người không?”
Tống Thao: “… Cậu sẽ cố gắng hết sức.”
Cậu ấy còn chưa bước chân vào cổng trường đại học, bọn nhỏ đã đưa cho cậu ấy một vấn đề khó khăn như thế, dựa theo bản lĩnh hiện tại của cậu ấy, cậu ấy tạm thời không thể cam đoan được.
Cung Linh Lung nghe thế mím môi cười cười: “Cậu họ vừa mới đi học đại học, sau này còn có rất nhiều tri thức còn phải học tập, ba đứa lại chờ cậu một đoạn thời gian, sau này cậu chắc chắn sẽ nghiên cứu phát minh ra được.”
“Cậu họ, cậu học nhanh lên, mau mau chế tạo ra điện thoại bỏ túi, sau đó con tìm cậu mua.”
Lục Sơ Minh nói xong còn vỗ nhẹ vào cái túi phình phình của mình, nói thêm: “Con có tiền.”
“Ha ha ha…”
Cả gia đình đều bật cười trước hành vi “giàu có” của cậu bé.
“Ba đứa nhỏ này thú vị thật đó.” Chu Lan Bình ôm Ni Ni, tay còn lại vuốt ve đầu bé cả.
Ni Ni rất thích ba em trai này, cô bé cũng sờ vào trong túi, nhưng lại không có đồng nào, nói: “Bà ngoại, con không có tiền, con mua không nổi.”