“Dì hai.” Khi đối mặt với ba mẹ con bọn họ, Trịnh Siêu Lâm theo bản năng cảm thấy sợ hãi, lúc trả lời giọng có hơi nhỏ.
“Tôi hỏi cậu một vấn đề, đã bao lâu rồi cậu không thấy Nhan Nhi cười?”
Đối diện với ánh mắt sắc bén của bà ấy, hai mắt Trịnh Siêu Lâm cứ đảo tới đảo lui, môi mấp máy nhưng cũng không lên tiếng trả lời.
Chu Lan Cầm cũng không chờ anh ta trả lời, tiếp tục nói: “Lúc Nhan Nhi vừa mới gả đến nhà họ Trịnh, con bé rộng rãi lạc quan đầy sức sống, hiện tại mới chỉ năm sáu năm trôi qua, con bé lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác.”
“Cậu có nhớ rõ con bé bắt đầu thay đổi từ lúc nào không?”
“Cậu có biết vì sao con bé lại biến thành người như thế này không?”
“Lúc người nhà cậu ăn cơm, con bé không có cơm, chỉ có thuốc để uống, mẹ cậu làm như thế thật sự chỉ là vì muốn tốt cho con bé sao?”
“Lúc trước khi cậu kết hôn với Nhan Nhi, cậu có còn nhớ rõ mình đã nói những gì, hứa hẹn những gì trước mặt cha mẹ vợ không?”
“Cậu nói cậu sẽ làm con bé hạnh phúc vui sướng cả đời, hiện tại con bé muốn cười cũng cười không nổi, đây là hạnh phúc vui vẻ của cậu đó hả?”
Bà ấy liên tục đặt vô số câu hỏi, hỏi đến mức Trịnh Siêu Lâm cúi gằm đầu xuống.
“Nếu cậu không thích con gái nhà họ Chu chúng tôi, không thể mang lại hạnh phúc vui sướng cho con bé thì có thể trả về cho chúng tôi.”
“Hai mươi năm trước tôi ly hôn, cha mẹ anh chi em đều hoan nghênh tôi quay về nhà mẹ đẻ, chưa bao giờ khinh thường tôi. Hôm nay mấy người khinh thường Nhan Nhi, không cần cô con dâu này thì mấy người có thể ly hôn, Nhan Nhi cũng không phải là không có chỗ để đi, nhà họ Chu và nhà họ Tống cũng đều sẽ mở rộng cửa hoan nghênh con bé quay về nhà mẹ đẻ.”
Thấy bà ấy nói đến chuyện ly hôn, Trịnh Siêu Lâm vội vàng nói: “Dì hai, không có, con không có muốn ly hôn với Nhan Nhi, không có.”
“Cậu không muốn ly hôn với con bé, nhưng lại cho phép mẹ của cậu chà đạp nhục nhã nó như vậy, cho phép mẹ của cậu xem cháu gái của nhà họ Chu và nhà họ Tống chúng tôi thành một con gà mái đẻ trứng.”
“Trịnh Siêu Lâm, bây giờ tôi nói thẳng cho cậu biết, hôm nay nếu không phải nể mặt Ni Ni, tôi sẽ cho cậu nếm thử cảm giác no đòn là như thế nào.”
Nói xong, bà ấy cũng không thèm liếc nhìn hai vợ chồng nhà họ Trịnh cái nào, nhanh chóng đi vào phòng ngủ dọn dẹp hành lý giúp cháu gái.
Tống Nhan nghe thấy hết toàn bộ những lời dì hai nói, lúc này đang ngồi xổm ở mép giường khóc thút thít.
Nhìn thấy cô ấy như thế, Chu Lan Cầm cũng rất đau lòng, lại có chút bực bội trước sự yếu đuối của cô: “Tống Nhan, con cháu nhà họ Chu có thể đổ máu, có thể đổ mồ hôi nhưng tuyệt đối không được rơi lệ, lúc nhỏ ông ngoại con dạy con cái gì, không lẽ con đã quên hết rồi sao?”
“Dì hai, con xin lỗi.” Tống Nhan vừa khóc vừa lau nước mắt.
“Người con có lỗi không phải là dì, mà là chính con, là cha mẹ của con.”
“Bọn họ vất vả nuôi con lớn khôn, dạy dỗ con thành tài, không phải là để gả con đến nhà chồng rồi bị người ta nhục nhã.”
“Nếu con không sống nỗi nữa thì cứ việc ly hôn.”
“Con vì một vài người không đáng mà tự hành hạ mình ra nông nỗng này, coi có được không hả.”
“Con không tự đứng lên thì làm sao có thể cho Ni Ni một cuộc sống tự do vui vẻ được đây?”
“Nếu cơ thể của con bị hành hạ suy sụp, ai sẽ bảo vệ cho Ni Ni? Không lẽ con còn ngóng trông mấy người chỉ biết có con trai kia sẽ bảo vệ con bé sao?”
Tống Nhan cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ có điều trong đầu cô ấy quá rối loạn, bị lún sâu trong mớ chuyện lộn xộn kia, vẫn luôn không có đủ can đảm để bước ra bước cuối cùng, thấy người nhà nhọc lòng lo lắng vì chuyện của cô ấy như thế, cô ấy áy náy muốn chết, ôm đầu tiếp tục khóc.
“Mẹ, mẹ nói ít vào câu đi, dọn dẹp quần áo giúp chị Nhan trước, chờ về nhà lại nói.” Lục Tĩnh Xuyên đứng ở cửa khuyên nhủ.
“Mẹ.”
Ni Ni thấy mẹ khóc, con nít nhạy cảm nên mắt cũng đỏ theo.
“Ni Ni, xin lỗi, bà dì không phải cố ý muốn mắng mẹ con.”
Chu Lan Cầm ngồi xổm xuống trấn an cô bé, nhẹ nhàng ôm bé con này vào trong lòng nói: “Mẹ cảm thấy khó chịu, bà dì đón mẹ và Ni Ni về nhà bà dì ở một khoảng thời gian, chờ mẹ con khỏe rồi, ông bà ngoại của con về, bọn họ sẽ mua quà cho con đó.”