Lục Tĩnh Xuyên cười gật đầu, dùng một tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, tay còn lại cưng chiều vuốt ve đầu của ba đứa con trai, ấm áp hứa hẹn: “Nơi này khác hẳn với thế giới trước kia mà các con sống, so ra thì nơi đây hòa bình và an toàn hơn một chút, cuộc sống đương nhiên cũng vất vả và khó khăn một chút, nhưng mà tương lai sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
“Cha mẹ đều là người thường, không có bản lĩnh hô mưa gọi gió, nhưng mà cha mẹ sẽ dốc hết sức để bảo vệ tốt bọn con.”
“Kiếp này sẽ không quá dài, nhiều nhất chỉ trăm năm, cha mẹ cũng sẽ cố gắng thật nhiều để cung cấp cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp nhất cho các con.”
“Ba đứa ở nơi này cũng không cần vất vả, càng không cần liên tục đề phòng cảnh giác, cũng không cần ngày đêm tu luyện để tăng lên thực lực giống như kiếp trước. Các cọn ở nơi này có thể thả lỏng tinh thần, tháo dỡ áo giáp đề phòng trên người mình xuống, thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần để hưởng thụ cuộc sống, trải nghiệm cảm giác rời xa đấu tranh c.h.é.m giết, sống cuộc sống của người thường.”
Những lời anh nói đều nói trúng tâm khảm của ba anh em, cuộc sống bình thường yên lặng hiện tại chính là thứ mà kiếp trước bọn họ khao khát ước mơ, hiện tại bọn họ cực kỳ hưởng thụ cuộc sống không lo không nghĩ này.
Tuy rằng vật tư thiếu thốn cằn cỗi, nhưng thế giới tinh thần là tràn đầy phong phú.
Còn có một chuyện rất quan trọng, đó chính là người nhà kiếp này đều rất tốt, cha mẹ ông bà đều rất yêu thương bọn họ, ba anh em đều là cục cưng quý báu trong tay mọi người chứ không phải sao chổi tai tinh gì cả.
“Được rồi, bé Minh, Khiếu Khiếu, cha đã nhìn thấy năng lực của Tiểu Bồng rồi, hai anh em con cũng mau biểu diễn bản lĩnh cho cha mẹ xem đi.” Lục Tĩnh Xuyên sốt ruột muốn xem thử kiến thức của bọn họ.
“Con là lôi linh căn, bé hai là phong linh căn, Tiểu Bồng là mộc linh căn, cơ thể ba anh em bọn con có thể tự chủ hấp thu linh khí lôi, phong, mộc trong không khí.”
Lục Sơ Minh trả lời anh, nâng tay lên b.ắ.n vài cái thuật pháp ra ngoài cửa sổ, dùng hành động thực tế để triển lãm bản lĩnh của mình.
“Ầm ầm ầm…”
Tiếng sấm lúc nhỏ lúc to vang rền trên không trung.
Con người Lục Tĩnh Xuyên kịch liệt co rút lại, còn chưa kịp mở miệng, một cơn gió mạnh đột nhiên xuất hiện trong phòng, sách vở trên bàn đều bị thổi rơi xuống đất.
“Hiện tại thực lực của bọn con còn yếu lắm, chỉ có chút năng lực này mà thôi.”
Lục Sơ Minh nói xong lập tức ngã lăn ra giường, thở ngắn than dài nói: “Con chỉ mới biểu diễn một chút mà thôi đã cảm thấy chóng mặt rồi.”
“Bé Minh, A Khiếu, hai đứa có bị làm sao không?” Cung Linh Lung lập tức bước qua ôm lấy hai đứa nhỏ.
“Mẹ, bọn con không sao hết, ngủ một giấc là được.” Lục Trường Khiếu trấn an cô.
“Thật sự không có việc gì sao?”
Trong mắt Cung Linh Lung tràn ngập lo lắng, nắm lấy tay bé út đang ngồi bên cạnh hỏi: “Tiểu Bồng, hai anh thật sự không có việc gì sao?”
“Mẹ, không sao hết, hiện tại thực lực bọn con quá yếu, dùng một cái khẩu quyết đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực trong cơ thể, kiếp trước khi bọn con mới bắt đầu tu luyện cũng sẽ như thế, sau này thực lực tăng lên rồi sẽ không xuất hiện tình trạng này nữa.”
Cung Linh Lung đã hiểu, vội vàng bế hai đứa nhỏ lên nhét vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận cho bọn họ nói: “Cha mẹ đã biết được bản lĩnh của ba đứa rồi, sau này không cần biểu diễn cho cha mẹ xem nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Mẹ ơi, mẹ có muốn xem bản lĩnh của con không?” Cung Bồng Trạch cười hỏi.
“Mẹ nghe ông cố và ông cậu nói lúc con sinh ra cành khô mùa đông nảy mầm mới, con chắc chắn có năng lực chữa trị và sinh trưởng.” Cung Linh Lung đã đọc tiểu thuyết huyền huyễn rồi, cũng hiểu biết đôi chút về linh lực hệ mộc này.
“Năng lực chữa trị và sinh trưởng chỉ là thứ cơ bản nhất thôi, chờ sau này năng lực của con tăng trưởng mạnh hơn, con lại biểu diễn cái khác cho cha mẹ xem.”
Cung Bồng Trạch sẽ giấu dốt, không để lộ bản lĩnh của mình với người khác, nhưng ở trước mặt cha mẹ yêu thương bọn họ thì lại không có ý định giấu diễm, cũng muốn cho bọn họ xem thử bản lĩnh hiếm lạ của mình.
“Được, chuyện đó sau này lại nói. Bây giờ mấy đứa còn nhỏ lắm, không cần phải biểu diễn.”
Cung Linh Lung đi đến ôm cậu bé lên, cởi áo khoác ra cho con, nhét vào trong ổ chăn nói: “Con ngủ với hai anh đi, chờ đến lúc ăn cơm chiều mẹ lại gọi mấy đứa dậy ăn cơm.”
Cô ém kỹ góc chăn cho bọn họ, thấy bé cả và bé hai vừa chạm đầu vào gối đã ngủ mất, có chút đau lòng sờ trán hai đứa, ngồi ở bên canh chờ bé út cũng ngủ rồi, cô mới chậm rãi đứng lên đi nói chuyện với Lục Tĩnh Xuyên.