Sáu giờ rưỡi, lúc Cung Linh Lung xách theo đồ ăn đi đến bệnh viện thì cậu em trai thối nhà cô đa há to miệng khóc ầm lên, cả hành lang đều nghe được tiếng khóc của cậu bé.
“Có chuyện gì thế? Sao lại khóc to như vậy?”
Hàn Tế ôm con trai đang khóc to đi qua đi lại dỗ dành, sắc mặt Cung Vãn Đường có chút tái nhợt ngồi dựa lên đầu giường, có chút bất đắc dĩ nói: “Linh Lung, mẹ không có đủ sữa, nhóc ranh này lần đầu tiên ăn cơm đã không được ăn no, đang quấy khóc đó.”
Thấy trên bàn có bình sữa đựng sữa bột, Cung Linh Lung nhướng mày nói: “Em ấy không uống sữa bột hả?”
“Không uống, uống một miếng đã phun ra rồi.”
Cung Linh Lung: “… Trái ngược hoàn toàn và ba anh em nhà con.”
Cô đã dứt sữa từ lâu rồi, không có sữa mẹ để chi viện, thấy bà cụ Hàn không có ở đây, vội hỏi: “Bà nội đâu rồi?”
“Dưới lầu có không ít phụ nữ đang cho con bú, mẹ mới cầm bình sữa đi mượn sữa rồi.” Hàn Tế nói cho cô.
“Tạm thời mượn sữa về uống trước đã.”
Cung Linh Lung suy nghĩ một chút, nói với mẹ: “Mẹ, hôm nay mẹ vừa mới sinh xong, không nên ăn đồ quá dầu mỡ, con chỉ nấu cháo gạo kê thanh đạm cho mẹ, chờ một hai ngày nữa còn lại gầm canh thúc sữa cho mẹ.”
“Được rồi.” Cung Vãn Đường gật đầu đồng ý.
Cung Linh Lung đặt một đống hộp cơm lên bàn, rửa sạch tay rồi đi qua giúp đỡ: “Chú Hàn, để con ôm em cho, chú đi tìm bà nội đi.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Tế ôm một đứa bé mềm như thế, tư thế tay cứng ngắc, cũng không dỗ được con trai, từ từ chuyển sang cho cô ôm.
Cung Linh Lung dùng một tay ôm, tay còn lại tranh thủ lúc hiện tại không có người lấy nước ấm trong không gian ra, cầm muỗng nhỏ đút nước cho cậu bé uống: “Ui cha, em trai cưng của chị đói bụng rồi, chị cho em uống miếng nước trước ha, nước ngọt lắm, uống còn ngon hơn cả sữa nữa đó.”
Có lẽ là vì nước này có vị rất ngon, nhóc con uống xong một muỗng nhỏ rồi, lại chép miệng không khóc nữa, miệng nhỏ liên tục chúm chím l.i.ế.m mãi không ngừng.
Hàn Tế vội vàng cầm bình sữa chạy về, thấy con không khóc nữa, vội hỏi cô: “Linh Lung, con đang đút em uống sữa bột hả?”
“Dạ không, là nước, uống bốn năm muỗng rồi.”
Trẻ sơ sinh không thể uống quá nhiều nước, Cung Linh Lung vội vàng đặt muỗng xuống, thấy ông ấy đã mượn được sữa mẹ, cô vội vàng cầm lấy bình sữa nhét vào miệng em trai nói: “Được rồi, em mau uống đi.”
Bà cụ Hàn cũng chạy về theo, thấy cháu nội đã ngậm núm v.ú cao su nút chùn chụt, trông có vẻ như đã rất đói, buồn cười muốn chết: “Nhóc ranh này ăn khỏe thật.”
“Người ta là tiểu tráng hán nặng bảy tám cân đó, đương nhiên phải ăn khỏe rồi.”
Cung Linh Lung sinh ba đứa con, động tác cho trẻ con b.ú sữa vô cùng thành thạo, cười nhìn về phía hai người lớn nói: “Bà nội, chú Hàn, hai người mau đi ăn cơm đi, con đút sữa cho em ấy.”
“Linh Lung, con đã ăn cơm chưa?” Hàn Tế hỏi cô.
“Con ăn rồi.”
Cung Vãn Đường chậm rãi nhúc nhích ngồi thẳng dậy, nhìn con trai mút sữa khí thế, chùn chụt vài cái bình sữa đã thiếu đi một đoạn, hỏi ngay: “Mẹ, ở dưới có nhiều sản phụ không?”
“Có bốn năm người, trong đó có một người là quân tẩu.”
“Lúc nãy mẹ tìm quân tẩu đó mượn sữa, sáng nay cô ấy mới sinh, sữa rất nhiều. Lúc nãy mẹ đã nói trước với cô ấy rồi, mấy ngày tới chúng ta sẽ xin ít sữa mẹ của cô ấy, ngày mai mẹ sẽ tặng một vài thứ cho cô ấy, con không cần lo thằng nhóc thối này sẽ đói bụng.”
Cung Vãn Đường yên tâm: “Có người cho mượn sữa là được rồi.”
“Vãn Đường, em đừng ngồi nữa, nằm xuống đi.”
Hàn Tế múc cho bà nửa chén cháo gạo kê, bà không cho ông ấy đút, dựa vào đầu giường, giơ tay cầm chén nói: “Em tự ăn được, anh mau đi ăn cơm đi.”