Tiền Mộng Bình nhìn Cung Linh Lung vài lần, con ngươi liên tục đảo tới đảo lui, dường như nghĩ đến gì đó, cười gượng gạo nói: “Phó cục trưởng Chu, tôi chỉ là thấy cô ấy giống một người quen của tôi, nên mới cản cô ấy lại hỏi mấy câu mà thôi.”
“Linh Lung, con có rảnh trả lời không?” Chu Lan Cầm hỏi.
“Không rảnh, con còn phải đến bệnh viện ngay.”
Chu Lan Cầm nhận được tín hiệu từ ánh mắt của cô truyền đến, gật đầu nói với Tiền Mộng Bình: “Đồng chí Tiền, xin lỗi, cô ấy còn có chuyện cần làm, chúng ta đừng chậm trễ thời gian của cô ấy.”
Lúc nãy Cung Linh Lung cũng chỉ muốn biết thân phận của bà ta là gì, thấy mẹ chồng biết bà ta, cũng không lãng phí thời gian nữa, lập tức đi ngay: “Mẹ, hiện tại mẹ đi về cục công an đúng không? Con tiện đường chở mẹ đi.”
“Được rồi, đi thôi.”
Có Chu Lan Cầm ở nơi này, Tiền Mộng Bình cũng không tiện đuổi theo, lúc này bà ta cũng bình tĩnh lại rồi, cô gái trông giống Cung Vãn Đường này có lẽ là con dâu của Chu Lan Cầm.
Trước đây Tiền Mộng Bình đã nghe nói con trai út của Chu Lan Cầm cưới học trò của J trưởng Hàn, đó là hoa hồng sắt Giang Vận nổi tiếng lừng lẫy trong quân đội, lúc nãy nghe cách bà ấy xưng hô thì người này cũng không tên Giang Vận, mà là tên Linh Lung, xem ra cô là vợ của con trai trưởng Lục Tĩnh Xuyên.
Chính là cô cháu dâu đẻ một lần ba đứa nhỏ, một phát trúng ngay ba đứa cháu trai, được nhà họ Chu và nhà họ Lục cưng lên trời.
Tiền Mộng Bình cũng không biết vợ Lục Tĩnh Xuyên tên gì, nghĩ đến gương mặt của cô, lại còn có bóng dáng rất giống Cung Vãn Đường, bà ta lại càng thêm khẳng định: “Cô gái này chắc chắn có liên quan đến nhà họ Cung.”
“Cô ta là con gái của Cung Vãn Đường, hay là con gái của Cung Thành Tuấn hoặc là Cung Thành Lãng đây?”
Dựa theo tuổi tác của ba anh em bọn họ thì có một cô con gái tuổi này cũng là bình thường, lại nghĩ đến chuyện hiện tại nhà họ Cung đã vẻ vang quay về kinh đô, con gái nhà họ Cung gả vào nhà họ Lục làm cháu dâu, dùng ba đứa con trai để ổn định chặt chẽ địa vị của mình là Tiền Mộng Bình lại hận đến ngứa răng.
Trước khi hai anh em nhà họ Cung đến thì nhà họ Thôi vẫn còn vô cùng vinh quang sung sướng, kết quả bọn họ vừa mới đến, chồng của bà ta đã bị tóm được lỗi sai bị cách chức, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán được bọn họ đang âm thầm trả thù ở sau lưng.
Chồng bà ta vừa ngã xuống, nhà họ Thôi lập tức sụp đổ với tốc độ chóng mặt, trong nhà rơi xuống nông nỗi như bây giờ, tất cả đều là do nhà họ Cung âm thầm ở sau lưng thúc đẩy gây ra.
Nghĩ đến cảnh nhà họ Cung lại vẻ vang vui vẻ sống ở kinh đô, mà nhà bọn họ lại bị ngã xuống vũng bùn, không thể nào bò lên được nữa, lửa giận bừng bừng xông thẳng lên đỉnh đầu Tiền Mộng Bình, suýt chút nữa đã đốt cháy cơ thể bà ta.
Lúc này Cung Linh Lung cũng đã đưa mẹ chồng lên xe, khởi động xe xuất phát rồi mới hỏi: “Mẹ, người kia là ai vậy.”
“Linh Lung, chị sui đã kể chuyện của nhà họ Thôi cho con chưa?”
Chu Lan Cầm biết rất rõ chuyện nhà họ Thôi, lại chưa bao giờ chủ động nói với hai mẹ con bọn họ, cũng không nhắc đến với con trai.
Bà ấy không chủ động hỏi thăm chuyện năm xưa của chị sui và Thôi Trí Viễn, cũng có thể nhận ra đối phương không muốn nhắc đến, không muốn đề cập đến chuyện khó chịu của quá khứ, cho nên lúc vụ án của nhà họ Thôi bị phán quyết cũng không nói cho hai mẹ con bọn họ biết chuyện này.
“Ồ, là người của nhà họ Thôi à.”
Lúc này Cung Linh Lung đã biết được lý do vì sao đối phương hận mẹ rồi, tiếp tục nói: “Mẹ của con đã nói cho con rồi, con cũng gặp được cô út Thôi Lan Chi của nhà họ Thôi, gặp được trước khi nhà họ Thôi bị phán xử, sau đó cũng không để ý đến nhà họ Thôi nữa.
Thấy cô đã biết đến nhà họ Thôi, chị sui không giấu diếm cô, trong lòng Chu Lan Cầm hiểu rõ, nói cho cô: “Người lúc nãy con gặp tên là Tiền Mộng Bình, là vợ của con trai trưởng Thôi Ninh Viễn của nhà họ Thôi. Lúc trước sau khi nhà họ Cung xảy ra chuyện, bà ta mặt dày không biết xấu hổ bá chiếm của hồi môn của chị sui, chính là căn hộ trên đường Dương Quang kia đó, mẹ con và cậu cả từng đi đến nhà họ Thôi đòi lại, nhưng lúc đó bà ta kiên quyết không chịu thừa nhận, bịa ra đủ loại lời nói dối muốn bá chiếm căn nhà kia, sau đó mẹ con mới ra tay xử lý nhà họ Thôi.”