Chiều tối khi Cung Linh Lung về đến nhà, không còn ba cục cưng mềm mại gọi cô “mẹ ơi”, không nhìn thấy bọn nhỏ đuổi nhau cười đùa trong nhà, cô cũng có hơi không quen, buông cặp táp xuống lập tức đi gọi điện thoại đến văn phòng của chồng.
“Linh Lung, em tan ca rồi hả?”
Lục Tĩnh Xuyên đang ngồi trước bàn làm việc xem kết quả huấn luyện, nhận được điện thoại của cô, tạm thời buông bỏ công việc trong tay xuống.
“Mới vừa tan ca về đến nhà, mấy đứa bé Minh đâu rồi?” Cung Linh Lung nhớ con muốn chết.
“Cung Linh Lung, em chỉ nhớ mấy đứa con thôi hả?”
Thấy cô vừa mở miệng đã hỏi con, Lục Tĩnh Xuyên vô cùng ai oán; “Anh đi ra ngoài công tác cũng chưa bao giờ thấy em vừa tan ca đã lập tức gọi điện thoại cho anh, ba đứa nhỏ vừa đi, em lập tức gọi điện thoại đúng giờ ngay.”
“Em sợ ảnh hưởng đến công việc của anh mà.”
Cung Linh Lung đương nhiên cũng nhớ anh, có con cũng chưa bao giờ bỏ qua anh, chỉ có điều tính chất công việc của anh quá đặc biệt, điện thoại cùng không thể trò chuyện đường dây riêng, cho nên cô mới không gọi điện thoại cho anh.
Lục Tĩnh Xuyên cũng chỉ là trêu cô thôi, anh biết vợ anh rất nhớ thương anh, nhưng mà lại đặt công việc của anh lên hàng đầu, cười khẽ nói: “Được rồi, trêu em đó, ba tên nhóc thối đó ngoan lắm, đang ở bên ngoài xem binh lính huấn luyện.”
Từ sau khi ba anh em ra đời đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bọn nhỏ rời xa cô ngủ ở bên ngoài, thật ra cũng đều có chút nhớ cô.
Bọn họ vốn dĩ đang bám sát cửa sổ nhìn cảnh huấn luyện ở bên ngoài, nghe nói mẹ gọi điện thoại đến, lập tức lồm cồm bò dậy xoay người bò xuống ghế, nối tiếp nhau đi lên nghe điện thoại, cách ống nghe điện thoại liên tục gọi: “Mẹ ơi!”
“Ừ.”
Nghe tiếng của mấy đứa con trai, cõi lòng trống vắng của Cung Linh Lung lập tức được lấp đầy, cô cười hì hì hỏi: “Giờ này rồi mà còn chưa đi ăn cơm sao?”
“Cha đang làm việc.” Bạn nhỏ Lục Sơ Minh trả lời cô.
Hai tháng nay bọn nhỏ phát triển rất nhanh, nói chuyện lưu loát hơn nhiều, nghe giọng nói non nớt của bọn nhỏ, trong mắt Cung Linh Lung tràn ngập ý cười: “Mẹ còn chưa ăn, mẹ vừa mới tan ca về đến nhà đã gọi điện thoại cho ba đứa ngay đấy.”
“Linh Lung, em đi làm một ngày một mệt rồi, mau đi ăn cơm đi, không cần lo cho con, anh sẽ chăm cho con thật tốt.” Trong giọng nói của Lục Tĩnh Xuyên cũng mang theo chút ý cười.
“Được rồi, anh cũng đừng quá mệt đó. Tối nay sẽ có một trận tuyết lớn, thời tiết sẽ lạnh hơn, tối ngủ anh và con nhớ đắp chăn cẩn thận, bốn cha con không được cảm lạnh đâu đó.” Cung Linh Lung dặn dò.
“Tạm biệt mẹ.” Ba anh em đồng thanh hô to với điện thoại.
“Tạm biệt mấy cục cưng.”
Đây là điện thoại làm việc, không thể nói chuyện trong thời gian quá lâu, Cung Linh Lung đã giải quyết nỗi nhớ xong chuẩn bị cúp điện thoại: “Đoàn trưởng Lục, chào tạm biệt.”
“Tạm biệt vợ.” Lục Tĩnh Xuyên cũng cong môi lên.
Buông điện thoại xuống, thấy ba anh em bọn nhỏ lại bò đến cửa sổ xem huấn luyện, anh lại hỏi con: “Bé Minh, mấy đứa cảm thấy phương pháp huấn luyện này như thế nào?”
Lục Tĩnh Xuyên không coi bọn họ giống như con nít, lần này dẫn bọn họ lại đây là cố ý gọi bọn họ đến chỉ dẫn một chút.
Hai vợ chồng bọn họ chưa từng hỏi cẩn thận chuyện kiếp trước của ba anh em, nhưng mà anh dám khẳng định kiếp trước bọn họ đều là người ghê gớm, có kiến thức và kinh nghiệm phong phú, chắc chắn có thể cung cấp cho anh một chút ý kiến hay.
“Lát nữa lại nói cho cha nghe.”
Lục Sơ Minh có một ít ý kiến, thò tay lấy kẹo que ra nhét vào miệng, ghé sát vào cửa sổ lựa chọn vị trí có góc nhìn tốt nhất tiếp tục quan sát.
Tuy rằng ba anh em bọn họ không nói chuyện gì với nhau, nhưng thật ra bọn họ đều rất bội phục người cha kiếp này của mình, đây đều là người thường chưa từng tu luyện, phương pháp huấn luyện anh sắp xếp đã rất thích hợp với bọn họ rồi, đúng là có thể làm bọn họ nhanh chóng tăng lên thực lực trong thời gian ngắn.