Trưa hôm nay trong nhà cũng nhào bột, vốn dĩ đang định làm thành mì, bà cụ Lục lại muốn xem thử tay nghề của ba anh em, cầm một thau bột nhỏ đã nhào xong ra cho bọn nhỏ làm thử.
Một cái bàn lùn nhỏ đặt ở giữa phòng khách, lại thêm bốn cái ghế, bốn anh em ngồi ở bốn góc bàn.
Lục Tĩnh Xuyên ở bên cạnh cán bột bánh bao cho bọn họ, chuyện còn lại thì để cho mấy đứa nhỏ tự do phát huy, bà cụ Lục ở bên cạnh cười nhìn bọn họ gói bánh bao.
Có ba anh em yên lặng làm gương, Lục Trăn hoạt bát hiếu động cũng nghiêm túc ngồi xuống bàn làm việc, chỉ có điều bánh bao mà cậu bé gói ra có ngoại hình rất khác biệt, kích cỡ chênh lệch rõ ràng, nhìn là biết ngay cậu bé chỉ là đang chơi đùa.
Ba anh em thì lại vô cùng kiên nhẫn mà gói, Cung Linh Lung còn tìm đủ loại vật phẩm cho ba đứa nhỏ tham khảo, bảo mấy nhóc con này dựa theo hình mẫu mà gói, mỗi một cái bánh bao đều được gói vô cùng xinh đẹp.
“Ừm, cả bốn đứa đều gói rất đẹp.”
Giữa đường ông cụ Lục cũng đi đến nhìn thoáng qua, cũng khích lệ Lục Trăn một câu: “Lần đầu tiên gói mà đã có thể gói ra hình dạng như thế cũng giỏi lắm rồi, lần sau phải gói đẹp hơn, giống như mấy đứa của con nè, gói cẩn thận tỉ mỉ vào.”
Buổi trưa gói rất nhiều bánh bao màn thầu, Vu Phái Dung còn hầm một nồi canh to, mấy người Cung Linh Lung cũng ở lại nơi này ăn cơm xong mới ra về.
Hai tháng tiếp theo đó, bởi vì chuyện thi đại học nên số lượng thanh niên đi lại trên đường rõ ràng ít đi rất nhiều, mọi người cũng hạn chế đến nhà người khác chơi, ai nấy đều dồn trọng tâm vào chuyện học tập.
Cung Linh Lung cũng có ôn tập kiến thức, nhưng cô lại không xin nghỉ tập trung ôn tập giống như những người khác, mãi đến một ngày trước khi đi thi vẫn cứ đến đơn vị đi làm giống như bình thường.
Chỉ trong chớp mắt, ngày thi đã đến rồi.
Trời đông giá rét, nhiệt độ ở kinh đô rất thấp, ai nấy đều mặc áo khoác quân đội cực dày để đi thi.
Cung Linh Lung báo nguyện vọng chuyên ngành ngoại ngữ, phải thi thêm một môn ngoại ngữ, là người cuối cùng thi xong trong nhà.
Chờ đến khi cô từ trường thi đi ra ngoài, Lục Tĩnh Xuyên ở bên ngoài chờ cô, ba đứa nhỏ đều ngồi trong xe, nhìn thấy cô lập tức vui vẻ kêu to: “Mẹ.”
“Hôm nay lạnh quá, sao ba đứa lại đi theo cha ra ngoài?”
Cung Linh Lung mặc quần áo rất dày, còn trang bị đầy đủ khăn quàng cổ, mũ, khẩu trang và găng tay, chỉ lộ ra một đôi mắt, sau khi lên xe lập tức kéo khẩu trang xuống, ôm mấy cục cưng lên hôn nhẹ.
“Linh Lung, trưa nay đến nhà ông nội ăn cơm, bà nội nói làm lẩu thịt dê, gọi mọi người cùng nhau qua đó ăn.”
Ngoại trừ Cung Linh Lung ra, những người khác đều đã thi xong từ ngày hôm qua rồi, hôm nay đều đã đến nhà ông bà nội từ sớm, hai chị em Lục Thu Cúc cũng đến đây.
Chờ hai vợ chồng bọn họ dẫn theo ba anh em vào nhà, ông cụ Lục là người lên tiếng hỏi chuyện đầu tiên: “Linh Lung, con thi thế nào rồi?”
“Ông nội, ông đi mua pháo được rồi đó.”
Cung Linh Lung vô cùng tự tin, hơi kiêu ngạo nâng cằm lên, có vẻ vô cùng khoe khoang nói: “Con chắc chắn sẽ lấy được thư thông báo trúng tuyển của chuyên ngành ngoại ngữ đại học Kinh Đô.”
“Ha ha ha…”
Ông cụ vui vẻ đến mức giơ tay vỗ bôm bốp vào đùi, lên kế hoạch: “ Lan Cầm, đi bưng một ly trà cho sinh viên đại học nổi tiếng tương lai nhà chúng ta nào.”
“Dạ vâng.” Chu Lan Cầm đã cười tít mắt.
Cung Linh Lung cười cởi áo bông ra, hỏi những người khác: “Mọi người thi như thế nào?”
“Không thi tốt bằng chị dâu.” Một người em họ trả lời.
“Mặc kệ có thi đậu hay không, cứ cố gắng hết sức là được.”
Lục Đông Chinh không có yêu cầu quá cao với mấy đứa con cháu, chuyện học tập này không phải cứ chăm chỉ là được, chuyện này còn liên quan đến vấn đề thiên phú nữa.