Ngày hôm sau, bọn họ chuyển nhà đến việc gia thuộc của quân khu, Lục Tĩnh Xuyên chạy hai chuyến mới dọn hết tất cả các hành lý
Bố cục phòng ốc trong viện gia thuộc của quân khu kinh đô cũng không khác ở thành phố Hán là bao, Hàn Tế là lãnh đạo cao cấp nhất, căn nhà ông ấy ở đương nhiên cũng là tốt nhất, là cản nhà lầu hai tầng khí phái thoải mái nhất trong quân khu.
Cung Vãn Đường đã dọn dẹp nhà cửa xong hết rồi, chờ bọn họ đến, bà lập tức ôm ba cháu ngoại hôn hít tới tấp, giao chuyện dọn dẹp hành lý cho con gái và con rể.
Ngày Cung Linh Lung đi làm thì Lục Tĩnh Xuyên cũng phải quay về đơn vị, trưa hôm đó lập tức gọi điện thoại cho cô.
Anh lại nhận được nhiệm vụ mới, bộ đội tinh anh này của bọn họ lại bắt đầu mở rộng, anh được bổ nhiệm làm trung đoàn trưởng đặc huất, dẫn theo những tinh anh vừa mới được tuyển chọn bắt đầu quá trình huấn luyện ma quỷ, thời gian là nửa năm.
Hai vợ chồng đều dồn hết toàn bộ tinh lực vào công việc, Cung Linh Lung bắt đầu nhiệm vụ công việc mới, mỗi ngày đều chôn trong đống hồ sơ cũ năm xưa.
Chỉ trong chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.
Cuối tháng mười, thông báo thi đại học bắt đầu lan truyền khắp cả nước, trang bìa của các loại báo chí đều đăng tin tức làm lòng người ta phấn chấn này.
Mấy người Cung Linh Lung đã ôn tâm từ trước, cũng nhận được tin tức nội bộ sớm nhất, cho nên khi thông báo này được ban bố, bọn họ cũng không quá kinh ngạc, vẫn cứ đi là và ôn tập như bình thường.
Trong nửa năm qua Từ Giai Du ở viện gia thuộc quân khu giúp đỡ cô chăm con, ba đứa nhỏ không cần cô ấy ôm đi khắp nơi chơi, mỗi ngày cô ấy đều có rất nhiều thời gian để đọc sách và ôn tập.
“Dì, đi.”
Hiện tại ba anh em bọn họ đã mười tháng rồi, ba đứa đều có thể đi đứng vững vàng, chỉ có điều học nói hơi chậm, hiện tại chỉ có thể nói từng chữ một.
Thấy bọn nhỏ chỉ ra bên ngoài, Từ Giai Du nhìn đồng hồ treo trên tường, đẩy xe đẩy nhỏ đến, ôm bọn nhỏ ngồi vào nói: “Đi thôi, chúng ta ra cửa đại viện đón mẹ và bà ngoài.”
Hôm nay Cung Vãn Đường vào thành phố tham dự tiệc mừng thọ với mẹ chồng, sáng nay lúc Cung Linh Lung đi làm đã lái xe đưa bà đến nhà họ Hàn, tan ca lại đến đón bà về.
Còn chưa đi đến cổng chính, Lục Tĩnh Xuyên cõng theo hành lý sải bước đi đến.
“Anh Lục, anh về rồi.” Từ Giai Du nhìn anh cười, khom lưng dạy dỗ ba anh em: “Cha của bọn con về rồi kìa, ba đứa còn nhớ cha không?”
“Cha.”
Ba anh em gọi rất dứt khoát, cười lộ ra răng sữa với anh.
Lục Tĩnh Xuyên quăng hành lý xuống đất, ôm đầu bọn họ hôn nhẹ, đôi mắt sắc bén sâu thẳm tràn đầy ý cười, ôm bọn họ ra khỏi xe đẩy, sau đó dùng tay ôm một lượt cả ba đứa lên.
“Ba đứa cộng lại chắc cũng hơn sáu mươi cân, xem ra đều ngoan ngoãn ăn cơm.”
Ba anh em bọn họ đã cai sữa từ lâu rồi, lúc tám tháng đã bắt đầu ăn mì sợi và cơm, hiện tại đều ăn đồ ăn giống hệt người lớn.
Thể chất của ba anh em đều dùng nước giếng trong không gian tẩm bổ ra, rất khỏe mạnh, bình thường không hề bệnh vặt, công năng tiêu hóa của dạ dày cũng rất tốt, cơ thể vô cùng khỏe mạnh rắn chắc.
Bốn cha con thân mật trong chốc lát, Từ Giai Du lại nói: “Anh Lục, chắc dì Cung và Linh Lung cũng sắp về rồi, mỗi ngày ba đứa bé Minh đều sẽ đến cổng chính đón Linh Lung tan ca, chắc năm phút nữa sẽ đến, anh ở chỗ này chờ đi, tôi đi về nấu cơm trước.”
“Được rồi.” Lục Tĩnh Xuyên trả lời: “Giai Du, phiền cô rồi.”
“Đây là chuyện tôi nên làm mà.”
Từ Giai Du cười cười, xoay người đi về trước.
Tuy rằng cô ấy ở nhà chăm con giúp cô, nhưng Cung Linh Lung chưa bao giờ xem cô ấy như bảo mẫu, ngược lại coi cô ấy như em gái của mình. Hàn Tế và Cung Vãn Đường cũng coi cô ấy như con cháu trong nhà, ai nấy đều đối xử khá tốt với cô ấy.