“Hai người này cũng xứng đôi với nhau lắm, nhất định không được ly hôn, cứ khóa c.h.ế.t với nhau cả đời đi, đừng tách ra hãm hại người khác nữa.”
Cung Linh Lung chưa từng gặp Tề Bân, nhưng mà cũng nghe người lớn nhắc đến rồi, đó là một cậu ấm không có học vấn không có nghề nghiệp, trong thời kỳ đặc biệt còn thích đi theo mấy người đeo băng tay đỏ để làm chuyện thất đức, làm việc vô pháp vô thiên, anh ta không bị tính sổ cũng là nhờ nhà họ Tề bảo vệ.
Giang Vận nghe thế lại cười: “Hiện tại cô ta mang thai có con, cha mẹ nhà họ Tề nể mặt đứa nhỏ, cho dù không thích Nguyễn Thu Hà thì cũng chỉ có thể nhận, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ly hôn.”
Ý của cô ấy chính là hai vợ chồng này chắc chắn sẽ ly hôn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Chiều tối, Chu Lan Cầm xách theo một túi điểm tâm đến, khi đó Lục Tĩnh Xuyên đang ở trong sân phơi quần áo, bọn họ vừa về đã tắm rửa sạch sẽ, cũng giặt sạch hai túi quần áo và tã bẩn, sào treo quần áo ở ngoài sân đã bị treo đầy.
“Tĩnh Xuyên, mở cửa.”
“Mẹ.”
Lục Tĩnh Xuyên buông bỏ công việc trên tay, nhanh chóng đi qua đó mở cửa.
“Hôm nay xe lửa lại đến trạm muộn sao?” Chu Lan Cầm cười đi vào sân.
“Về trạm trễ hơn một tiếng đồng hồ.”
Chu Lan Cầm gật đầu đi vào trong nhà, ngoài miệng lại hỏi: “Linh Lung đang nấu ăn hả?”
“Tĩnh Dương và Giang Vận đang nấu, Linh Lung đang cho đút canh trứng cho đám bé Minh ăn.”
Bọn họ vốn định lại chờ thêm một tháng nữa mới bắt đầu cho con ăn dặm, nhưng mà ba nhóc con muốn ăn, bắt đầu từ vài hôm trước bọn họ được ăn món mới xong thì ba đứa đều đòi ăn món mới, lúc nãy còn tự yêu cầu muốn ăn canh trứng nữa.
Chu Lan Cầm mở cửa đi vào nhà, thấy ba đứa cháu nội ngoan ngoãn xếp hàng ngồi dựa vào ghế sofa, chóp chép miệng nhỏ ăn ngon lành, lập tức cười tươi rói nói: “Bé Minh, A Khiếu, Tiểu Bồng, canh trứng có ngon không?”
Thấy bà nội đến, ba anh em đều nhếch miệng cười, còn vui mừng phất tay với bà ấy.
“Mẹ.”
Cung Linh Lung ngồi ở trước ghế sofa, cười nói với bà ấy: “Ba đứa nó ăn hết một chén canh trứng to.”
“Ui cha, ba cháu ngoan của bà nội giỏi quá.”
Chu Lan Cầm đặt điểm tâm mới mua trên đầu tủ, đến gần cưng chiều sờ đầu bọn họ nói: “Linh Lung, ba đứa nó mới bắt đầu ăn canh trứng, con đừng đút nhiều quá, ăn nhiều căng bụng sẽ khó chịu lắm, chờ dạ dày bọn nhỏ quen rồi mình mới từ từ tăng lượng thức ăn lên.”
“Dạ, lúc nãy con chỉ hấp một quả trứng thôi, đổ nước nhiều hơn, cho ba anh em chia nhau ăn.”
Cung Linh Lung đút muỗng trứng cuối cùng vào trong miệng của bé út, cầm khăn lau miệng cho bọn nhỏ, cười vui vẻ trêu đùa: “Bà nội mua đồ ăn ngon đến rồi, mua cho mẹ đó, không cho ba đứa ăn đâu.”
Ba đứa bé Minh đều muốn trợn trắng mắt với cô, bọn họ đã ngửi được mùi điểm tâm từ lâu rồi, thơm cực kỳ, thơm đến mức bọn họ lại muốn chảy nước miếng.
“Ha ha, chờ ba cục cưng nhà chúng ta lại lớn hơn một chút, bà nội lại mua cho ba đứa ăn.”
Chu Lan Cầm ngồi xuống bên cạnh, giơ tay ôm lấy ba đứa cháu ngoan vào trong lòng, cười vui vẻ nói: “Ba đứa đi theo cha mẹ đến thành phố Hán, trên đường đi có nghịch không? Chơi có vui không?”
“Ba đứa đều rất ngoan, ăn no là ngủ, ngủ dậy chơi, chơi đủ rồi lại ăn, rất dễ chăm. Mấy chị dâu trong viện gia thuộc đều rất thích ba đứa nó, đi làm về là tranh nhau ôm, còn có mấy anh chị khác chơi với bọn nó nữa chứ.”
Có bà nội chơi với bọn họ, Cung Linh Lung bưng chén vào phòng bếp, nhanh chóng đổ nước lau sạch toàn bộ bàn ghế trong phòng khách một lần.
Món chính ngày hôm nay là sủi cảo, do Giang Vận gói, nhân thịt heo dưa chua, da mỏng nhân nhiều, còn xào hai món rau, làm hai món rau trộn rong biển giòn giòn mát lạnh, một bữa cơm vô cùng đơn gi