Lục Tĩnh Xuyên bế bé hai đi lên thùng xe giường nằm, thấy vợ không có mặt ở đây, vội hỏi: “Giai Du, Linh Lung đâu rồi?”
“Anh Lục, cô ấy dẫn bé cả đi vệ sinh rồi.”
Từ Giai Du chỉ vào nhà vệ sinh cách đó không xa, lại hỏi anh: “Anh Lục, hai người kia là người xấu sao?”
“Tạm thời còn chưa thế xác định được, bảo vệ đã bắt bọn họ đi điều tra rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên nghi ngờ hai người phụ nữ này là kẻ lừa bán con nít, cụ thể còn phải đợi cục công an điều tra mới được.
Năm người nhà Dương Mạn Vinh cũng ngồi khoang giường nằm, vé xe mua chung với nhau, lúc này bọn họ đã cất hành lý xong rồi, cũng giúp Lục Tĩnh Xuyên để túi hành lý lên kệ.
Cung Linh Lung ôm bé cả đi tè trước, lại lấy nước trong không gian ra rửa tay cho cậu bé, nhìn thấy cậu bé rửa tay xong còn vẫy tay giũ nước, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến dáng vẻ người phụ nữ kia ngã dưới đất run rẩy lúc nãy.
Đột nhiên có một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô.
“Bé Minh.”
Cung Linh Lung duỗi tay xoay đầu cậu bé lại, hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, cô cẩn thận nhìn ra bên ngoài, dùng giọng cực nhỏ hỏi cậu bé: “Người phụ nữ lúc nãy ngã xuống đất run rẩy như thế không phải là vì đột nhiên phát bệnh mà là vì con làm gì đó với bà ta đúng không?”
Bé Minh thành thật thừa nhận, gật đầu.
Cung Linh Lung hơi kinh ngạc, lúc trước cô còn cho rằng người phụ nữ kia là phát bệnh động kinh, nhưng cơ thể bà ta chỉ run rẩy chứ không phun bọt mép, cô còn tưởng rằng bà ta phát bệnh nhưng dấu hiệu khi phát bệnh lại khác với những người bị bệnh động kinh khác.
Lúc trước cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện là do bé Minh làm gì đó với bà ta.
Nghĩ đến bản lĩnh này của con trai, hai mắt Cung Linh Lung sáng rực lên: “Bé Minh, hình như bà ta chỉ chạm vào tay của con thôi, sao con làm được thế?”
Bé Minh cũng rất muốn nói cho con, nhưng hiện tại cậu bé lại chưa biết nói, ê ê a a cũng không thể biểu đạt được quá rõ ràng.
Lúc này trong đầu Cung Linh Lung lại nhớ đến hiện tượng thiên nhiên khác thường lúc bọn họ sinh ra, lúc trước khi bé cả ra đời ngoài trời sét đánh ầm ầm, mà dấu hiệu phát bệnh lúc nãy của bà ta cũng giống như bị điện giật hoặc là bị sét đánh…
Kiếp trước cô từng lên mạng đọc không ít tiểu thuyết huyền huyễn, lại liên tưởng đến mấy tiếng sét lúc bé cả chào đời, bé hai là gió mạnh rít gào, bé út lại là hương thơm cỏ cây, cô đã loáng thoáng đoán được bản lĩnh của con trai, đi đến trước mặt cậu bé, hỏi nhỏ: “Bé Minh, có phải ba anh em bọn con có linh căn trong mấy cái thế giới huyền huyễn tu luyện không?”
Thấy cô còn biết chuyện này, đôi mắt đen lúng liếng của bé Minh như sáng lên.
Ánh mắt này của cậu bé chẳng khác nào đang trả lời.
Cung Linh Lung thấy thật sự đúng như những gì cô nói, trong lòng run lên, lại đoán: “Chắc con là lôi linh căn, A Khiếu là phong linh căn, Tiểu Bồng chính là mộc linh căn.”
Thấy cô đoán trúng, bạn nhỏ Lục Sơ Minh cứ gật đầu lia lịa không ngừng.
“Cho nên linh hồn của mấy đứa đều đến từ thế giới tu luyện sao?” Cung Linh Lung hỏi ngược lại.
Cậu bé lại tiếp tục gật đầu.
Cung Linh Lung vẫn luôn cho rằng thế giới tu luyện huyền huyền không tồn tại, chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hư ảo, không ngờ nó lại có thật, ba đứa con trai của cô đều đến từ thế giới tu luyện thần bí kia.
Nghĩ đến lai lịch chân chính của bọn họ, Cung Linh Lung tạm thời không thể nào bình tĩnh được, nói nhỏ với anh: “Bé Minh, thế giới của chúng ta chỉ là một thế giới bình thường, trái đất không có linh khí, nơi này đều là người thường, không thể tu luyện thăng cấp, cũng không có linh căn”
Bạn nhỏ Lục Sơ Minh mấp máy môi, dùng khẩu hình trả lời: “Con biết.”
“Hôm nay con đang dùng lôi linh căn của con để đối phó người kia sao?” Cung Linh Lung hỏi lại.
Cậu bé lại gật đầu.
“Con có thể tu luyện ở thế giới này hả?”
Lục Sơ Minh dùng khẩu hình nói cho cô biết: “Nơi này có lôi điện, có gió, có hoa cỏ cây cối, cây xanh, ba anh em bọn con là hỗn độn dị thể linh căn, cơ thể có thể tự động hấp thu được.”