Sáng sớm hôm sau thức dậy sớm, mấy người Cung Linh Lung xách theo hành lý đi ra ngoài thì ba đứa nhỏ vẫn còn chưa tỉnh lại, lúc này đang được địu ở trước ngực, còn đang nằm trước n.g.ự.c bọn họ ngủ ngon lành.
Ba người đến tiệm cơm quốc doanh ở gần đó ăn mì, còn mua một ít bánh bao, màn thầu và bánh rán lên xe ăn.
“Linh Lung, chỗ này nè.”
Cả gia đình Dương Mạn Vinh đến ga xe lửa sớm hơn bọn họ, nhà bọn có năm người nên hành lý rất nhiều, sợ trên đường chậm trễ sẽ muộn giờ, trời chưa sáng đã bắt đầu xuất phát.
“Bí thư Dương, các cô đến sớm thật đó, mọi người đã ăn sáng chưa” Cung Linh Lung bước đến, ngoài miệng hỏi.
“Ăn rồi, chúng tôi ở nhà ăn sáng xong mới xuất phát.”
Dương Mạn Vinh thấy ba đứa nhỏ còn đang ngủ, cười nắm tay một đứa nhóc nói: “Còn chưa dậy nữa à.”
“Tối hôm qua nằm trên giường chơi đến khuya mới ngủ, sáng nay còn chưa dậy, để ba đứa nó ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Lúc Cung Linh Lung nói với bà ấy, ánh mắt lại nhìn về phía chồng con của bà ấy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bọn họ, cười chào hỏi: “Chào chủ nhiệm Bành, tôi là Cung Linh Lung, là trợ lý của bí thư Dương.”
“Chào Tiểu Cung, tôi thường xuyên nghe Mạn Vinh nhắc đến cô.”
Chồng của Dương Mạn Vinh tên là Bành Kiện, làm việc tại viện nghiên cứu, chuyên nghiên cứu phát minh về máy móc kim loại, cũng là thành viên nòng cốt kỹ thuật trung tâm, sáu tháng cuối năm ngoái ông ấy cũng đã được điều đến kinh đô rồi, lần này vợ lại được thăng chức, ông ấy mới cố ý xin nghỉ phép đi về đón vợ con.
Hai vợ chồng bọn họ sinh ra ba đứa con, hai trai một gái, con trai cả Bành Chính Hiền năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, con kế nghiệp cha, cũng làm chuyên nghiệp giống như ông ấy.
Con gái thứ hai là Bành Lệ Dao đang học cấp ba, con trai út Bành Chính Vũ mười bốn tuổi, đang học cấp hai, hiện tại cha mẹ đều đã được điều đi đến kinh đô làm việc, bọn họ đương nhiên cũng chuyển trường theo.
Dương Mạn Vinh giới thiệu cho đôi bên xong, mọi người lại chào hỏi bắt tay làm quen, Từ Giai Du đứng ở phía sau cũng lễ phép chào hỏi.
“Ủa, chị Từ, là chị à.”
Bành Lệ Dao là người cuối cùng bắt tay với Từ Giai Du, chờ đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của cô ấy, có chút vui vẻ nói: “Chị Từ, chị còn nhớ rõ em không? Chúng ta đã gặp nhau ở khu vực chịu thiên tai rồi đó.”
Lúc trước cô ấy và bạn học đi đến khu vực chịu thiên tai l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, được sắp xếp ở khu vực phía tây, cùng Từ Giai Du cùng nhau đi đưa vật tư, cũng kết bạn với nhau.
Bành Lệ Dao có hai cái răng năng, Từ Giai Du có ấn tượng rất sâu sắc về cô ấy, cũng mỉm cười nói: “Chị nhớ em chứ, thì ra em là người của thành phố Hán à.”
“Đúng vậy, em là người thành phố Hán.”
Bành Lệ Dao gặp được người quen có chút vui vẻ, hỏi cô ấy: “Chị Từ, chị là gì của chị Cung vậy? Hai chị là bà con với nhau sao?”
“Không phải, bọn chị chỉ là bạn của nhau thôi.” Từ Giai Du cười nói.
Thấy bọn họ quen biết nhau, Cung Linh Lung cười nói với Dương Mạn Minh: “Thật ra ca ông cháu phụ trách nấu thuốc đông y ở khu vực chịu thiên tai lần đó có họ Thủy, là giáo viên đại học của mẹ tôi, giáo sư của đại học y khoa công lập. Nhà họ Thủy bị đám người kia hãm hại, sung quân đến khu Hồ của thành phố Hán rồi lại bị nhà họ Mạnh hãm hại, bạn của giáo sư Thủy muốn bảo vệ bọn họ, cho nên mới làm chứng minh giả cho cả nhà.”
“Giai Du là cháu ngoại của giáo sư Thủy, năm ngoái nhà họ Thủy đã được sửa lại án xử sai khôi phục lại công việc và danh dự, hai nhà chúng tôi khá thân thiết với nhau, một mình tôi chăm sóc ba đứa nhỏ không xuể, anh Tĩnh lại thường xuyên đi ra ngoài làm việc, có đôi khi không thể xoay sở kịp, cho nên đành nhờ Giai Du đến giúp đỡ.”
Dương Mạn Vinh đã hiểu, cười nói chuyện với Từ Giai Du: “Lúc trước cục dân chính thành phố Hán của chúng tôi đến cứu viện động đất đều được cử đến khu đông, tiếp xúc với ông ngoại cô rất nhiều, ông cụ chỉ âm thầm cống hiến, lúc đó chúng tôi còn tưởng rằng ông ấy chỉ là bác sĩ đông y bình thường, không ngờ thì ra lại là ngôi sao sáng trong giới đông y.”