Chờ bọn họ thay váy xong, Cung Linh Lung lại chia hộp thuốc cho bọn họ nói: “Đây là thuốc thoa vết thương ngoài da, là cậu hai của em mua từ Hồng Kông về, trong nước không có bán, hiệu quả rất tốt, chuẩn bị cho chồng của các chị.”
“Linh Lung, loại thuốc này chắc là đắt lắm đúng không, chị mua lại là được rồi.” Vương Ngọc Miêu lập tức mở túi lấy tiền.
“Đúng đó, Linh Lung, bọn chị bỏ tiền mua. Thuốc tốt thế này chồng chị cũng cần dùng, chị không khách sáo với em, nhưng cũng không thể lấy không được.” Mấy người Tưởng Á Bình nói xong cũng lấy tiền ra trả.
Cung Linh Lung phân chia thuốc cho bọn họ, lại không nhận lấy tiền: “Được rồi, đây là quà em tặng cho các chị, đừng đưa tiền cho em, sau này nếu các chị còn muốn mua thì em lại nhận tiền sau.”
“Sau này muốn mua thì lại tính sau, hiện tại phải trả tiền cho em trước.” Tưởng Á Bình kiên quyết.
“Đúng đó, Linh Lung, em cầm lấy tiền thuốc đi, em tặng váy cho bọn chị, bọn chị không khách sáo nhận lấy rồi.” Vu Hỉ Mai cũng nói, hỏi cô: “Linh Lung, thuốc này bao nhiêu tiền thế? Có lẽ chị không mang theo đủ tiền, chị về nhà lấy thêm.”
“Chị dâu, thật sự không cần đưa tiền cho em mà. Đây là do cậu hai của em cố ý mang về để em tặng cho mọi người, em cũng không trả tiền cho cậu, chỉ coi như là mượn hoa hiến Phật thôi.”
Nói xong lại đẩy số tiền mà bọn họ đưa sang về, lại dạy bọn họ cách sử dụng và những điều cấm kỵ.
Bình thường bọn họ rất thân thiết với nhau, trước khi khi Cung Linh Lung ở bên này đi làm, thường xuyên quay về chia sẽ đủ loại tin tức nóng hổi cho bọn họ nghe, hiện tại nửa năm không gặp, kinh đô cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, mọi người ngồi trong phòng nói chuyện hăng say, dường như nói mãi không ngừng lại được.
Ăn xong bữa tiệc chia tay, ngày hôm sau Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung xử lý xong những chuyện lặt vặt khác, lại tặng đồ nội thất trong nhà mình cho các hàng xóm xung quanh, ăn cơm trưa xong đã dẫn theo con rời khỏi viện gia thuộc.
Bọn họ mua vé xe lửa sáng ngày mai, sẽ đi chung với cả gia đình nhà chủ nhiệm Dương, có lẽ phải chờ thật nhiều năm sau mới có thể quay lại thành phố Hán.
Cô lại tranh thủ buổi chiều dẫn Từ Giai Du và ba đứa nhỏ đi dạo khắp nơi, đi đến rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng chụp ảnh, còn chạy đến cô nhi viện, tự bỏ tiền túi ra đưa cho viện trưởng ba trăm đồng, làm bà ấy giúp bọn nhỏ làm một ít món ăn mặn cho mấy đứa nhỏ ăn.
Mấy tháng nay tính cách của Từ Giai Du đã trở nên hoạt bát một chút, nhất là lần này đến thành phố Hán, cô ấy rất vui vẻ, dọc theo đường đi đều đang nói chuyện với mấy người Cung Linh Lung, còn nhờ cô dẫn cô ấy đến căn nhà cũ nát bé tí mà mẹ và ông ngoại mình từng thuê để xem thử.
Buổi chiều bọn họ lại đi dạo khắp nơi, nhìn thấy món gì thích đều sẽ mua một chút, còn mua luôn cả quà tặng cho các người lớn trong nhà họ Thủy.
Buổi tối bọn họ ngủ lại nhà nghỉ, Lục Tĩnh Xuyên thuê hai căn phòng, Từ Giai Du ở riêng một phòng, hai vợ chồng bọn họ dẫn theo ba đứa nhỏ ở cùng một phòng.
“Tối nay ba đứa ngủ chung với cha mẹ, có vui vẻ không?”
Cung Linh Lung đi tắm, Lục Tĩnh Xuyên ở trên giường thay quần áo giúp bọn họ, thay quần áo xong lại kéo tay kéo chân của bọn họ.
Lúc ba nhóc con này ở chung với anh thì đúng là hoạt bát hiếu động hơn rất nhiều, cũng thích chơi với anh, ba anh em liên tục dùng chân nhỏ đán anh, còn cười mãi không ngừng.
“Đồ nghịch ngợm.”
Lục Tĩnh Xuyên vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ của bọn họ, đưa ba anh em bọn họ tách ra nằm xa nhau, đứng ở mép giường chỉ huy: “Ba đứa đã hơn ba tháng rồi, phải học được lẫy rồi, nào, ba đứa lật người lại cho cha xem.”
Ba đứa nhỏ đều không thèm để ý đến anh, một người thì đá chân loạn xạ, một đứa chơi tay mình, đứa con lại thì ôm chân.