Cung Linh Lung nghe thế bật cười, cũng có chút bội phục bà ấy: “Dì, dì rất lợi hại đó chứ, một người phụ nữ một thân một mình dẫn theo con vượt hơn ba nghìn kilomet để đi làm bạn với chồng, thật sự rất vĩ đại.”
“Lúc đó tôi còn trẻ, rất can đảm, lại có rất nhiều nhiệt huyết và sự tự tin, tin chắc rằng mình chắc chắn có thể làm được.”
“May mà tôi có đi học, người lớn trong nhà cũng có kiến thức và kinh nghiệm, trước khi xuất phát đã tìm bọn họ hỏi rất nhiều kinh nghiệm để đi xa nhà, trên đường cũng rất thuận lợi, bình an đi đến mục đích.”
“Lần đó hai mẹ con chúng tôi ngồi xe lửa thật sự rất sợ, hai ba năm sau đó cũng vẫn cứ ám ảnh về chuyện đi xe lửa, con trai tôi nhìn thấy xe lửa là khóc, mãi đến năm năm sau, cha của nó mới được triệu hồi về phương Bắc, chúng tôi mới từ nơi cuối cùng ở phía nam quay về.”
Người phụ nữ này có tính cách hào sảng nhiệt tình đặc trưng của người Đông Bắc, rất thích nói chuyện, đi theo chồng vào nam ra bắc cũng rất có kiến thức, dọc theo đường đi Cung Linh Lung trò chuyện với bà ấy rất vui vẻ, hành trình cũng coi như không quá khô khan nhạt nhẽo.
Ngay từ đầu ba đứa nhỏ còn rất có hứng thú, đến nửa ngày cuối cùng còn lộ rõ vẻ uể oải, ngồi cũng ngồi không yên, cứ liên tục vặn vẹo mông, muốn đi xuống hoạt động, Lục Tĩnh Xuyên đành phải lần lượt ôm bọn nhỏ đi tới đi lui trong xe lửa.
“Cuối cùng cũng đến rồi.”
Chờ đến khi loa phát thanh vang lên tiếng thông báo, ba người đã dùng địu ôm ba đứa nhỏ ở trước ngực, hai tay Lục Tĩnh Xuyên còn xách theo hành lý, mấy cái túi nhỏ khác thì để cho hai người Cung Linh Lung xách.
Người phụ nữ Đông Bắc này không xuống xe ở thành phố Hán, bà ấy còn phải đi thêm một trạm nữa, lúc chuẩn bị rời đi, Cung Linh Lung tặng cho bà ấy một quả lê.
Ngửi được bầu không khí mát mẻ trong lành ở bên ngoài, Từ Giai Du bắt đầu lên tinh thần: “Ui cha, vẫn là ở bên ngoài thoải mái hơn.”
Thời buổi này thiên nhiên còn chưa ô nhiễm, bầu không khí còn rất trong lành sạch sẽ, không có khói xe ô tô sặc mũi, gió nhẹ chậm rãi thổi vào mặt, mọi mệt mỏi vất vả khi đi đường cũng lập tức biến mất hơn một nửa.
“Đi thôi, chúng ta ra trạm thôi.”
Lục Tĩnh Xuyên đi ở đằng trước dẫn đường, hai đồng chí nữ theo sát phía sau.
Lần này bọn họ quay về cũng không thông báo cho bộ đội và đơn vị, không nhờ người lái xe đến đây đón, ra khỏi ga xe lửa, bọn họ trực tiếp đi bộ đến đón xe buýt.
“Phó đoàn trưởng Lục, em dâu.”
Tài xế anh Vương nhìn thấy bọn họ đến, lập tức mở cửa phòng điều khiển ra, chạy xuống xe, nhanh chóng chạy đến cầm hành lý giúp bọn họ.
“Anh Vương.” Hai vợ chồng đều cười chào hỏi anh ấy.
“Ui cha, phó đoàn trưởng Lục, em dâu, ba đứa nhỏ nhà hai người đáng yêu thật đó.” Anh Vương nhìn ba đứa nhỏ, hỏi bọn họ: “Là ba bé trai sao?”
“Đúng vậy, ba đứa con trai.”
“Phó đoàn trưởng Lục, lợi hại.” Anh Vương dùng khuỷu tay huých nhẹ lên người anh, cười ha hả nói: “Ba đứa nhóc con đều giống hệt như anh luôn.”
“Tiểu Bì Hầu nhà anh không phải cũng chẳng khác gì anh sao.” Lục Tĩnh Xuyên cười nói.
Khi bọn họ nói chuyện thì cũng đã di chuyển lên xe, trên xe chỉ có hai ba người, bọn họ chọn vị trí ở đằng trước ngồi xuống.
Cung Linh Lung ngồi xuống, mở túi xách ra, lấy một túi kẹo đủ loại màu sắc đưa cho anh Vương nói: “Anh Vương, anh mang về cho Tiểu Bì Hầu và Ni Ni ăn, tối mai anh lại dẫn chị dâu và mấy đứa nhỏ về nhà của chúng ta ăn cơm. Hai vợ chồng chúng tôi đã được điều động công việc về kinh đô rồi, lần này đi về để làm thủ tục dời công việc, tối ngày mai sẽ tổ chức một bữa tiệc chia tay, mọi người gặp mặt trò chuyện.”
“Hai người phải đi rồi à?”
Anh Vương rất thích hai vợ chồng bọn họ, nhất là Cung Linh Lung, lúc trước ngày nào cô cũng ngồi xe của anh ấy, nói chuyện với nhau về kỹ xảo lái xe, vừa là thầy vừa là bạn, anh ấy biết cô rời đi cũng có chút lưu luyến.
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không ngờ rằng ngày chia tay lại đến nhanh như thế.”
Cung Linh Lung cũng rất thích cuộc sống ở bên này, sống ở viện gia thuộc rất vui vẻ, cũng rất thân thiết với các hàng xóm ở xung quanh, cũng sẽ không nỡ rời xa bọn họ.